Edit: Sahara
Tần tuyết ngây người nửa ngày, còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy cả người Lâm Nhược Bạch lao nhanh về phía Tô Tuấn.
“A!”
Một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang thấu trời, rất lâu cũng chưa biến mất.
Tô Tuấn đau đến sắc mặt trắng bệch, muốn ngất xỉu tại chỗ, nếu không nhờ ý chí hắn tương đối hơi mạnh thì thật sự đã đau đến chết ngất rồi.
Tiểu Mạch ngây ngốc nhìn Lâm Nhược Bạch, cả người chợt run run, rung mình một cái.
“Chủ nhân, đệ cảm thấy…… nếu như đệ gả cho tiểu Bạch thì sau này tuyệt đối không thể trêu chọc nàng, bằng không, chắc đệ cũng chỉ còn nửa cái mạng.”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, như cười như không nhìn Tiểu Mạch.
Xem ra, Tiểu Mạch đã cam chịu số phận gả cho tiểu Bạch rồi……
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không mà lúc Lâm Nhược Bạch đáp xuống ngay trước mặt Tô Tuấn thì chân của nàng lại dừng ngay chỗ đó của Tô Tuấn, hơn nữa Lâm Nhược Bạch là từ trên không phóng xuống, cho nên đạo lực chân mạnh nhẹ thế nào.... Chắc không cần phải nghĩ!
Máu từ đũng quần Tô Tuấn chảy ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.
“Ta cho ngươi khi ức hiếp sư phụ ta! Cho ngươi hãm hại người này!”
Hai mắt Lâm Nhược Bạch lại lóe tia sáng đỏ, nàng đánh từng quyền từng quyền thật mạnh xuống người Tô Tuấn.
Ầm!
Một âm thanh vang dội, lòng ngực Tô Tuấn bị lõm xuống một lỗ, hiển nhiên, đó là hiện tượng của việc xương sườn bị gẫy không thể chữa trị được.
Tô Tuấn không ngừng nôn ra máu tươi, đôi con người đầy hoảng sợ nhìn Lâm Nhược Bạch, từng âm thanh mơ hồ nghe không rõ được hắn bật thốt ra qua cái miệng đầy máu: “Ta…… Ta.... trước kia..... tốt xấu gì cũng....đã từng cứu ngươi……”
“Hừ!” Lâm Nhược Bạch khẽ hừ một tiếng, nắm tay nhỏ không chút nương tình tiếp tục đánh xuống, mãi cho đến khi Tô Tuấn không thể thốt được một chữ nào nữa.
“Không sai, thời điểm ta mất đi ký ức, ngươi xác thật đã cứu ta, nhưng bản thân ngươi lại tự cho mình là đúng, cho rằng ta coi trọng ngươi! Đã vậy còn giăng bẫy hãm hại sư phụ ta! Từ đó có thể thấy được việc ngươi giữ ta lại cũng là có mục đích đen tối!”
“Dù không tính món nợ này, thì việc ngươi hãm hại sư phụ ta cũng đủ để ngươi chết rồi!”
Vong ân phụ nghĩa thì thế nào?
Dù phải mang tiếng xấu, bị người đời thóa mạ đi nữa, nàng cũng tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ dám làm hại sư phụ!
Vân Lạc Phong thu hồi tầm mắt nhìn Lâm Nhược Bạch, chuyển ánh mắt tà khí lên người Tần Tuyết: “Người của ta ở đâu?”
Sắc mặt Tần Tuyết trắng nhợt. Mấy ngày nay, vì bức Diệp Kỳ phản bội Vân Lạc Phong, ả đã sai người tra tấn Diệp Kỳ không ít, nếu để Vân Lạc Phong nhìn thấy Diệp Kỳ hiện giờ, thì không biết Vân Lạc Phong sẽ hành hạ lại ả thế nào?
“Tần Tuyết, mau nói! Vị cô nương bị ngươi bắt về hiện đang ở đâu?”
Vài vị trưởng lão Thánh Nữ Tộc trầm mặt xuống, lạnh giọng quát lớn.
Cho tới bây giờ, bọn họ mới biết là mình đã hiểu lầm Vân Lạc Phong, hơn nữa còn suýt chút là động thủ với sư phụ của thiếu tộc trưởng!
Hành vi này trong mắt các vị trưởng lão chính là dĩ hạ phạm thượng!
(*dĩ hạ phạm thượng: thành ngữ ám chỉ việc người có địa vị thấp làm ra hành vi vô lễ với người có địa vị cao. Ví dụ quan lại cấp thấp vô lễ với quan lại cấp cao, thuộc hạ vô lễ với chủ nhân,...)
Mà kẻ tạo thành tất cả những chuyện này chính là Tần Tuyết.
Nếu vị cô nương kia bị thương tổn gì, bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng được lửa giận của thiếu tộc trưởng và Vân Lạc Phong sẽ lớn như thế nào.
Tần Tuyết trầm mặc không nói, trong lòng không ngừng suy nghĩ đối sách.
Mấy ngày nay đúng là ả đã tra tấn Diệp Kỳ, nhưng cũng không phải rất nặng, có lẽ…… Vân Lạc Phong sẽ nương tay giữ lại cho ả một mạng?
Trong lúc Tần Tuyết còn đang suy nghĩ, thì vài vị trưởng lão đã bắt đầu mất kiên nhẫn, bọn họ nhìn về phía một vài đệ tử khác của Thánh Nữ Tộc.
“Cô nương mà Tần Tuyết mang về ở đâu?”
“Khởi bẩm lục y trưởng lão……”
Một nữ tử chậm rãi bước tới trước.
Nữ tử này cũng chính là người đã đến đại lao tìm Tô Tuấn trước đó, hơn nữa còn đưa y phục khác cho Diệp Kỳ.