Edit: Quỳnh Lê.
Nữ tử ngẩng đầu, mặt đầy kiêu căng nói.
Sắc mặt Diệp lão đột nhiên biến đổi, ánh mắt càng lộ vẻ trầm trọng.
“Lão nhân, ngươi tốt nhất chọn cho đúng, nếu giữ người của Vân gia thì Diệp gia các ngươi cũng sẽ cùng chịu tội?” Nữ tử lạnh lùng cười.
Bỗng dưng, một thanh âm già nua từ phía sau truyền đến, mang theo cuồng ngạo không ai bì nổi.
“Thông gia, những người này nếu vì Vân gia mà đến, vậy Diệp gia các ngươi cũng đừng quản nhiều, lão tử muốn nhìn xem bọn họ có thể mang chúng ta đi như thế nào.”
Nữ nhân nhẹ nhàng híp mắt, tầm mắt nguy hiểm dần dần hướng về phía một thân cẩm y.
“Ngươi là người phương nào?”
Lão nhân hất cằm, kiêu căng ngạo mạn: “Lão tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Vân gia Vân Lạc! Cũng chính là gia gia của Vân Lạc Phong.”
“Hừ!” Nữ nhân châm chọc cười, “Không nghĩ tới ngươi thật sự không sợ chết, còn dám tới.”
Vân lão gia tử mắt trắng liếc nàng một cái, trên khuôn mặt già nua tràn đầy khinh miệt.
“Vì cái gì lão tử lại không dám tới? Chỉ bằng các ngươi là thủ hạ bại tướng, cũng dám tới uy hiếp lão tử?”
“Ngươi nói ai thủ hạ bại tướng?” Nữ nhân tức giận trừng mắt hướng Vân lão gia tử, hung hăng cắn một ngụm.
Vẻ mặt Vân lão gia tử đầy khinh thường: “Ngươi đều nói cháu gái bảo bốii giết người của các ngươi, vậy các ngươi chẳng phải là thủ hạ bại tướng của cháu gái ta? Nếu không phải các ngươi không làm gì được nó, vậy có cần phải đến Vô Hồi Đại Lục tìm phiền toái?”
“Ngươi……” sắc mặt nữ nhân xanh mét, phẫn nộ hướng Vân Lạc, “Khó trách ngươi lại có một cháu gái độc ác như thế, thì ra đều là ngươi dạy dỗ! Loại người tội ác tày trời nên xuống mười tám tầng địa ngục! Người tới, bắt lão già này tới cho ta, ta muốn nhìn xem hắn còn có thể kiêu ngạo cuồng vọng được nữa hay không.”
Bá!
Trong khoảnh khắc, nhóm người Thánh Nữ tộc thả người nhảy nhanh chóng nhằm về phía Vân Lạc……
Đối mặt với công kích của những người này, Vân Lạc cười ha ha hai tiếng.
“Cháu gái bảo bối của ta không làm sai cái gì! Nàng chỉ giết người nên giết! Nếu các ngươi động vào một phân trên người lão tử, cháu gái ta nhất định sẽ lật Thánh Nữ tộc của các ngươi!”
Nữ nhân cả người tức đến run rẩy: “Để ngươi nói chuyện nãy giờ là đủ rồi lão già miệng tiện, các ngươi giết hắn cho ta!”
Trên thực tế, Vân Lạc nói những lời này để chọc giận bọn họ.
Hắn thà chết cũng không làm liên lụy đến Vân Lạc Phong!
“Cẩn thận!”
Sắc mặt Diệp lão đại biến, thân thể hắn so với đầu óc càng thêm nhanh chóng, trước khi bọn họ công kích hắn chắn trước mặt Vân Lạc để bản thân tiếp một chưởng kia.
Oanh!
Diệp lão thân mình bỗng nhiên bay ra ngoài, máu tươi phun ra, lực lượng thật lớn ở toàn bộ trong sân khuếch tán phát ra một tiếng vang lớn, toàn bộ trong sân tro bụi đầy trời, bao trùm một vùng không trung xanh thẳm.
“Thông gia!”
Vẻ mặt Vân Lạc liền trở nên tái nhợt, vội vàng bước đến bên cạnh Diệp lão gia.
“Thông gia, ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết ta cố ý chọc giận nàng làm nàng giết ta, để nàng không thể mang ta đến uy hiếp Phong nhi?”
Diệp lão ho khan hai tiếng, máu tươi không ngừng cuồng cuộn trong miệng, khuôn mặt trắng bệch, hô hấp ở chóp cũng thập phần mỏng manh.
“Vân…… Vân Tiêu mặc dù không phải tôn tử ruột, nhưng…… ở trong lòng ta, hắn so với tôn tử ruột không có gì khác biệt, cho nên ta vẫn luôn mong hắn cùng Phong nhi trở thành người nhà……”
“Phong nhi đem ngươi trú tại Diệp gia, chính là tin tưởng....Diệp gia có thể bảo hộ được các ngươi.”