Edit: Quỳnh Lê.
Nhìn thấy Như Ý không có phản ứng, nữ tử nôn nóng lần nữa gọi một tiếng.
"Ta có biện pháp nào?" Như Ý hừ lạnh một tiếng, "Vì sau này, chúng ta hẳn là nên làm rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khẩn cấp chuẩn bị, hơn nữa, Diệp gia cũng không phải là người không nói đạo lý, nếu là thật sinh ra hiểu lầm, nói rõ là đủ rồi."
Cùng với lời nói của Như Ý, một bóng dáng xinh đẹp diễm lệ chân đạp hùng ưng bay nhanh tới từ trên không.
Chỉ thấy nàng kia một thân váy áo màu vàng, thanh lệ xuất trần, tóc đen như thác nước bay phấp phới trong gió, mặt mày thanh triệt nhưng thật ra cùng Vân Nhược Thủy có vài phần tương tự.
"Ngươi là người Diệp gia?"
Như Ý hít sâu một hơi, nhìn về phía nữ tử trên không trung, cất tiếng hỏi dò.
Ninh Hân nhìn Như Ý: "Ta không phải người Diệp gia, chẳng qua...... Chất nữ của ta là cháu dâu của Diệp gia thôi......"
Vốn dĩ Như Ý đang lo lắng đề phòng, nghe đến lời này, lại nhẹ nhàng thở ra.
Thì ra không phải người Diệp gia, chỉ là ỷ vào Diệp gia, cáo mượn oai hùm thôi......
Không phải người Diệp gia đến, vậy trên cơ bản, chính mình tương đương không trêu chọc Diệp gia rồi.
Buồn cười chính là, Như Ý không tự hỏi thử xem quan hệ giữa bọn họ là như thế nào......
Diệp gia chỉ có một tôn tử cưới tức phụ, tôn tử kia lại là Vân Tiêu! Bởi vậy, Ninh Hân cũng hô hào thân phận mà ra, đó là thê tử của nhị thúc Vân Lạc Phong......
So với sự cường đại của Diệp gia, Vân Lạc Phong càng làm cho người sợ hãi, nếu không, cũng sẽ không bị thế nhân xưng là ôn thần!
Nguyên nhân chính là Như Ý không có suy nghĩ cẩn thận về điểm này, mới có thể phạm phải sai lầm không thể tha thứ.
"Vị cô nương này, giữa chúng ta có phải hay không có hiểu lầm?" Như ý khẽ cười, "Ngươi xem, ngươi đem linh thú của Diệp gia ra dọa người, vạn nhất bị Diệp gia biết, chỉ sợ chính ngươi khó mà bảo toàn?"
Nữ nhân này chỉ cùng Diệp gia có một chút quan hệ thân thuộc thôi, liền không tính là chi thứ của Diệp gia, lại mang linh thú của Diệp gia để cáo mượn oai hùm, lấy thế lực của Diệp gia hiện giờ, có thể nào chịu được hành vi như thế?
"Ta và ngươi không có hiểu lầm," Ninh Hân quét mắt nhìn Như Ý, trên khuôn mặt tú lệ lộ ra một mạt lạnh lẽo, "Ta chỉ là tới tìm nữ nhi của mình thôi."
Nữ nhi?
Như Ý ngẩn người, con ngươi nàng lập loè vài cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Cô nương, ta tin tưởng là ngươi hiểu lầm, nơi này của chúng ta không có nữ nhi của ngươi, ngươi vẫn là đi nơi khác tìm người đi."
Ninh Hân trên cao nhìn xuống đám người Như Ý, hơi hơi giơ tay......
"Cô nương!" sắc mặt Như ý đột nhiên biến đổi, "Ngươi đem linh thú của Diệp gia đến, những cường giả ở Diệp gia hẳn là không biết đi?"
Khi nói chuyện,Như Ý dùng dư quang ở khoé mắt liếc hướng Ninh Hân, sau khi nhìn Ninh Hân chậm rãi buông tay, trên ý cười trên mặt nàng càng sâu.
"Lấy thế lực Diệp gia, càng chán ghét người khác mang thanh danh của chính mình đi ức hiếp người khác, nếu là hôm nay ngươi động thủ với chúng ta, truyền tới tai Diệp gia, nói không chừng lão gia tử Diệp gia sẽ trực tiếp bắt tôn tử của hắn hưu chất nữ của ngươi."
Ngón tay Ninh Hân nhẹ vỗ về cằm, trên mặt chứa một mạt ý cười: "Ngươi nói giống như rất có đạo lý...... Cho nên, ta muốn nhìn, Diệp gia có thể hay không hưu Phong Nhi."
Từ từ......
Thân mình Như Ý đột nhiên ngẩn ra.
Diệp gia có mấy tôn tử cưới tức phụ?
Còn có......
Nàng vừa rồi gọi chất nữ của chính mình là...... Phong Nhi?
Sắc mặt Như Ý bỗng có chút trắng bệch, một đáp án bị nàng hung hăng đè ép xuống, môi run nhè nhẹ không thể nói ra một chữ nào......