Edit: Sahara
Vừa dứt lời, Lâm Tây liền bắt lấy cánh tay Vân Nhược Thủy, kéo bé ra khỏi xe ngựa.
Bàn tay giấu phía sau của Diệp Quân đã hội tụ đủ linh khí, nếu như không phải vì tìm kiếm huynh trưởng, bé đã sớm ra tay đánh chết tên khốn kiếp này rồi!
Nhưng......
Dù thực lực huynh trưởng khá mạnh, nhưng lại ngây ngô chẳng khác gì Thủy nhi, lỡ như trúng quỷ kế của đám người này thì biết phải làm sao?
Cho nên......
Suy xét đến an nguy của huynh trưởng, Diệp Quân đành chậm rãi thu liễm khí thế, bé khẽ ngước mắt nhìn lên, trên khuôn mặt đáng yêu là một mảnh lạnh lẽo.
"Nếu các ngươi dám đụng đến muội muội ta một phân một hào nào, ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận!"
......
Trong rừng, Vân Nhược Thủy lẳng lặng đi theo sau Lâm Tây, ở chỗ Lâm Tây không nhìn thấy, bé lại rãi một ít bột phấn xuống.
Trong mấy năm Vân Lạc Phong rời khỏi nhà, lão gia tử Diệp gia đã học được phương pháp huấn luyện linh thú. Sau khi phát hiện mấy đứa trẻ mất tích, Diệp gia đã lập tức phái linh thú truy tìm.
Mà bột phấn này, chính là dùng để thu hút đám linh thú do Diệp gia huấn luyện......
Tại sao ngay từ đầu hai bé không rãi bột phấn ở nha tranh? Là vì nhà tranh quá đơn sơ, rãi bột phấn ở đó thì quá lộ liễu, rất dễ bị phát hiện. Chỉ có ra bên ngoài rồi mới có thể dễ dàng tùy ý hành động.
Đây cũng là lý do vì sao Diệp Quân một hai đòi đưa Vân Nhược Thủy theo.
"Ngươi muốn đưa ta đi đâu?" Vân Nhược Thủy cảm giác được Lâm Tây càng đi càng xa, đáy lòng có chút khủng hoảng, bé lập tức lui về sau, không dám tiếp tục tiến tới trước nữa.
Trong đôi mắt to tròn kia tràn ngập sợ hãi.
Lâm Tây cười lạnh lùng, quay đầu nhìn Vân Nhược Thủy. Lúc này, trông hắn không còn lạnh lùng như trước đó nữa, mà đôi mắt hắn chỉ toàn là tham dục.
"Tiểu muội muội, muội lớn lên đáng yêu như thế, ca ca ta thật đúng là không nỡ bán muội cho ngươi khác."
Hắn liếm khóe môi, chậm rãi đi về phía Vân Nhược Thủy.
Vân Nhược Thủy tiếp tục lui về sau, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, phía sau bé là một cây đại thụ, khi lưng bé dán chặt lên thân cây, bé cảm giác được cả người lạnh băng.
"Ngươi dám chạm vào ta...... thì nhất định sẽ chết!"
Lâm Tây cười ha ha: "Đừng nói ngươi chỉ là một phế vật, cho dù ngươi có là thiên tài, thì một đứa trẻ mới bốn tuổi đầu như ngươi có thể làm được gì chứ? Chẳng lẽ ngươi có thể khiến ta thật sự bị thương à? Tiểu muội muội, nếu không muốn chịu khổ, thì tốt nhất muội nên ngoan ngoãn nghe lời đi!"
Không biết là vì sợ hãi, hay là vì phẫn nộ, mà cả người Vân Nhược Thủy không ngừng run lên.
Tuy nhiên, bộ dáng run rẩy này của Vân Nhược Thủy lại càng khơi lên dục vọng của Lâm Tây.
Càng ngày hắn ta càng tiến gần về phía bé......
Ngón tay thon dài xoa mạnh lên khuôn mặt trắng mịn non mền của Vân Nhược Thủy, cái loại cảm giác này, làm Lâm Tây hận không thể khắc mấy dấu lên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác kia......
"Đứa bé trai mà vừa rồi nha đầu Diệp Quân kia hỏi đến, ngươi có biết hiện tại nó đang ở đâu không? Chặc chặc, không thể không nói, tiểu gia hỏa kia thật sự là đáng yêu đến cực điểm, ta chỉ tùy tiện tìm đại một cái cớ thì đã đoạt được nó từ tay Như Ý, sau đó thì đem nó đi băm thành thịt vụn! Ha ha, ta thích nhất chính là nhìn nét mặt sợ hãi giẫy giụa của chúng......"
Cả người Vân Nhược Thủy có hơi cứng đờ, nước mắt theo khóe mắt chảy xuôi xuống, khuôn mặt nhỏ trắng bệch không còn một giọt máu.
Mắt thấy bàn tay tà ác kia đang men xuống ngực mình, trên móng tay hắn ta còn có một chút ánh sáng màu lục, Vân Nhược Thủy bịt chặt hai tai, hét lên một tiếng: "Đừng!"
Ầm!
Trong khoảnh khắc, một luồng khí màu đen từ trong người Vân Nhược Thủy xông thẳng ra ngoài, nơi luồng khí ấy lướt qua, vạn vật khô héo, bé ngẩng gương mặt nước mắt đầm đìa lên: "Ta đã nói rồi, nếu ngươi chạm vào ta, ngươi nhất định sẽ chết, tại sao các ngươi lại không chịu tin lời ta?"