Editor: Thảo Diệp
Cái gì?
Lục bào nam từ khiếp sợ, hai mắt trừng lớn, ngạc nhiên nhìn sắc mặt trắng bệch của Long Ngâm.
Hắn thấy tầm mắt mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình, bất giác hung hăng rùng mình một cái...
“Hừ!” Đứng ở trên đài cao Tiểu Trùng Trùng vặn vẹo thân hình mập mạp, bò về phía trước, ánh mắt kiêu căng ngạo mạn, coi rẻ lục bào nam tử đang quỳ gối phía dưới: “Long tộc các ngươi thật là to gan, chủ mẫu của ta ai cũng dám đụng đến, ban đầu ta chỉ là muốn khiển trách các ngươi, hiện thời xem ra lúc này đây, bổn tổ tông cũng không giúp được các ngươi!”
Trên thực tế, Tiểu Trùng Trùng vốn dĩ không định xin tha cho Long Ngâm, ai bảo tên hỗn đản này bắt bằng hữu của chủ mẫu, lại còn muốn đả thương chủ mẫu? Hắn cũng chỉ vì biểu hiện ra địa vị và khí thế của bản thân nên mới cố ý nói ra những lời này.
Nhưng mà...
Thanh âm của hắn làm thân mình tên lục bào nam tử không khỏi run rẩy.
Tiểu Trùng Trùng này... không phải là lão tổ tông mà bệ hạ sai bọn họ tìm sao?
Nhưng lời này của nó là có ý gì? Chủ mẫu?
Long Ngâm hơi nhíu mày: “Lúc này đây, ta bị nữ nhân Báo tộc kia hố.”
Nếu qua hôm nay còn có thể sống sót, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nữ nhân đáng giận kia, ả còn làm hại hắn suýt thì mất đi Hồng Loan!
Giống như sét đánh giữa trời quang, cả người lục bào nam tử tức khắc cứng đờ, hắn còn chưa kịp xin tha thì đã nghe thấy Long Vương đang ngồi ở phía trên lạnh giọng ra lệnh: “Người đâu, đem hắn kéo xuống lột da rút gân cho bản vương!”
Ha ha!
Bỗng nhiên, Nam Cung Vân Dật cười thật to hai tiếng, tiếng cười nghe thật dữ tợn.
“Lột da rút gân? Loại đau đớn này làm sao so sánh được với nỗi đau mất đi từng ấy huynh đệ của ta?” Nam Cung Vân Dật hận nghiến răng nghiến lợi, “Nếu không đem từng khối thịt của hắn róc xuống thì ta khó mà loại bỏ hết sự đau đớn cùng phẫn hận trong lòng!”
Nhiều huynh đệ cùng hắn vào sinh ra tử như thế đều bị hồn phi phách tán dưới nanh vuốt của con ác long kia, bảo hắn làm sao mà nuốt trôi cục tức này đây?
Vân Lạc Phong yên lặng nhìn Nam Cung Vân Dật, nàng lấy từ nhẫn không gian ra một khối bình sứ, đưa cho hắn.
“Sau khi ngươi róc thịt của nó, đem thuốc bột này rắc lên, không đến mấy ngày, vết thương sẽ khôi phục như ban đầu, ngươi muốn ngược hắn bao lâu cũng được, cho đến ngươi nguôi giận mới thôi...”
Nam Cung Vân Dật nhận bình sứ Vân Lạc Phong đưa: “Hảo huynh đệ!”
Trên đời này, chỉ có Vân Lạc Phong hiểu rõ hắn nhất, cũng chỉ có Vân Lạc Phong, ở thời điểm hắn yêu cầu, cho hắn vật phẩm hữu dụng nhất...
Ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu quét qua tay Nam Cung Vân Dật, không dấu vết nắm lấy tay Vân Lạc Phong, nhẹ nhàng phủi lòng bàn tay vừa bị đầu ngón tay Nam Cung Vân Dật lướt qua của nàng.
Có lẽ là xuất phát từ đồng tình, Hồng Loan không còn đòi đánh đòi giết Nam Cung Vân Dật, nàng khẽ thở dài một tiếng, “Kỳ thật, ta nhưng thật ra có thể hiểu được cảm giác của hắn, nếu toàn bộ huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử bị giết, ta sẽ giết cả tổ tông nhà hắn!”
Rốt cuộc Nam Cung Vân Dật vẫn còn tương đối lý trí, không vì vậy mà giận chó đánh mèo với mấy con rồng khác...
“Con rồng của Long tộc này làm người của ta bị thương, từ đây về sau, sống hay chết, không cho phép các ngươi hỏi đến.”
Con ngươi tà tà liếc về phía Long Vương, Vân Lạc Phong lạnh giọng nói.
Thấy Vân Lạc Phong cũng mở miệng, Long Vương dám nói một chữ không sao? Không thấy được tổ tông nhà mình đang hung hăng trừng mắt hắn?
“Nếu trước đây hắn phạm sai lầm, vậy mặc cho Vân cô nương xử trí.”
“Tốt,” Vân Lạc Phong đi đến bên người Nam Cung Vân Dật, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, “Nam Cung, ngươi muốn báo thù như thế nào cũng được, song, ngươi cũng đừng quá ưu thương, ở trên đời này, thân chết hồn chưa diệt, sẽ có cơ hội gặp lại lần nữa...”
Nơi này không phải Hoa Hạ, ở Hoa Hạ nếu thân nhân qua đời, thì cả đời không có cách nào gặp nhau.
Nhưng ở chỗ này, chỉ cần linh hồn của ngươi còn tồn tại thì vẫn còn cơ hội gặp lại một lần nữa...
Nếu là có duyên, sẽ tự gặp nhau!
“Cảm ơn.”
Giọng Nam Cung Vân Dật có chút khàn khàn, khô khốc nói.
Hắn biết Vân Lạc Phong an ủi mình, dù vậy, hắn vẫn không có cách nào xóa bỏ được đau đớn trong lòng...
Vân Lạc Phong không nói thêm cái gì nữa, ngược lại đưa ánh mắt nhìn tên đầu sỏ gây tội - Long Ngâm: “Ngươi định xử lí con rồng này như thế nào?”