Editor: Thảo Diệp
*****Sa: do Sa ko beta lại với chưa kịp dặn mấy bạn vì thế có một vài chỗ nhầm tên của nhị công chúa Báo tộc Y Lợi thành Y Lị.
_______________
Một chân Hồng Loan đá lên mông Nam Cung Vân Dật, trong phút chốc, cả người Nam Cung Vân Dật bay ra ngoài, lăn mấy vòng, đến trước mặt Vân Lạc Phong mới ngừng lại.
Hắn vội vàng vỗ vỗ ống quần, lập tức trốn ra sau Vân Lạc Phong.
“Nữ nhân điên ta nói với ngươi chính là nàng!”
Vân Lạc Phong nhướn mi: “Ta biết, ngươi nhìn lén nàng tắm rửa, bị nàng đuổi giết, rồi sau đó, ngươi lại thích chịu ngược. Lúc nàng không còn tiếp tục đuổi giết ngươi, ngươi lại đi tìm kiếm tung tích của nàng, đúng không?”
Sắc mặt Nam Cung Vân Dật đỏ lên, hắn nhìn về phía Hồng Loan đang căm tức nhìn chằm chằm mình, bỗng nhiên rùng mình một cái.
“Vân Lạc Phong, trước mắt ngươi đừng nói nhiều như vậy, thay ta ngăn cản cái nữ nhân điên này đã.”
Vân Lạc Phong nhún vai: “Xin lỗi, ta vừa mới đáp ứng Hồng Loan, nếu bắt được tên hỗn đản nhìn lén nàng tắm rửa, ta sẽ giúp nàng giết hắn!”
Mặt Nam Cung Vân Dật tức khắc mặt xám như tro tàn, đầy ai oán nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Biểu tình kia, trông giống như một người oán phụ.
“Vân Lạc Phong, ngươi thật nhẫn tâm, nàng là bằng hữu của ngươi, nhưng giao tình giữa ta và ngươi cũng không nhỏ, tại sao ngươi giúp nàng mà không giúp ta?”
Vân Tiêu nhíu nhíu mày, hiển nhiên đối với bốn chữ giao tình không nhỏ của Nam Cung Vân Dật cảm thấy rất là bất mãn.
“Vân Lạc Phong, ngươi tránh ra, ta nhất định phải cho tên hỗn đản này nếm một chút đau khổ!” Hồng Loan khí cả người run rẩy, thiếu chút nữa lại rơi nước mắt.
Tưởng tượng tới công sức trong ba tháng ròng rã bản thân mình đều bị mất trắng, nàng hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn!
“Không phải chỉ rình coi thân mình ngươi thôi sao, ngươi lại đuổi theo ta đòi đánh đòi giết?” Nam Cung Vân Dật bĩu môi, “Cùng lắm thì ta phụ trách ngươi là được.”
Hồng Loan cười lạnh một tiếng: “Ngươi muốn phụ trách như thế nào?”
Suối thánh trân quý như vậy, hắn muốn là có thể phụ trách?
Vân Lạc Phong quét về phía hai người, nghiễm nhiên phát hiện, hai người này nói chuyện không cùng với chủ đề phía trên...
“Đương nhiên là phụ trách cưới ngươi.” Nam Cung Vân Dật nói sang sảng.
Hồng Loan vừa nghe lời này, càng thêm phẫn nộ, đáy mắt bùng lên hai ngọn lửa giận.
“Nằm mơ đi!”
Cưới nàng?
Nàng lại đi gả cho một người huỷ hoại suối thánh của mình?
Mơ tưởng!
Rồng ngâm nghe thấy Nam Cung Vân Dật nói, đáy lòng cũng là nghẹn lửa giận, tên tiểu tử thúi này rõ ràng chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cư nhiên dám nhìn trộm Hồng Loan!
Nếu không phải chính mình dùng phương pháp sai lầm, Hồng Loan đã sớm là nữ nhân của hắn!
“Bệ hạ!”
Liền vào lúc này, một người Long tộc thị vệ tiến đến bẩm báo: “Rồng ngâm bên người thị vệ long vân đã trở lại! Hơn nữa công bố nhất định phải thấy rồng ngâm, ngài xem……”
Bạch y nam tử quét mắt rồng ngâm, nhàn nhạt phân phó nói: “Cho hắn vào.”
“Vâng, bệ hạ!”
Thanh âm chưa dứt, một tiếng rồng rống phá chân trời truyền đến, rơi vào trong điện.
Nửa ngày, một nam tử mặc trường bào màu xanh lục chậm rãi mà rơi, cung kính quỳ gối trước mặt bạch y nam tử.
“Bệ hạ, thuộc hạ tới cầu kiến rồng ngâm đại nhân.”
Theo lý thuyết, bản thân hắn là rồng ngâm cấp dưới, không nên đi vào cung điện cầu kiến rồng ngâm, chỉ vì nơi này nhiều người nhiều miệng, nhất định sẽ gặp chuyện.
Nhưng mà...
Hắn nghe nói rồng ngâm đại nhân phạm vào sai lầm, sắp sửa bị bệ hạ giam giữ, vì thế, hắn phải tới cầu kiến rồng ngâm, đem sự tình nói cho hắn.
Cho nên nói, Long tộc ngu xuẩn thật sự, nếu rồng ngâm phạm vào sai lầm, giờ phút này hắn đến, chẳng phải là rồng ngâm đã sai càng thêm sai? Hơn nữa, hắn chưa hỏi thăm rồng ngâm rốt cuộc là phạm vào cái gì sai, đã vội vàng đến cầu kiến...
Bạch y nam tử quét mắt qua tên rồng ngâm cấp dưới, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”