Edit: Sahara
“Hồng Loan, ta thật vất vả mới tìm được cô, cô lại muốn đồng quy vu tận với ta?”
Cả người Hồng Loan chợt căng cứng, gắt gao nắm chặt góc áo, gương mặt tái nhợt của nàng lộ vẻ không dám tin, đôi mắt đen láy lóe lên từng tia khẩn trương.......
Là nàng ấy?
Không!
Nàng ấy đã chết, sao lại có thể ở chỗ này được?
Nhất định là do mình bị ảo giác!
“Như thế nào? Mới hơn ba năm không gặp, mà cô đã không thèm liếc mắt nhìn ta rồi sao?”
Giọng nói quen thuộc pha lẫn chút tà khí không ngừng vang lên bên tai, cuối cùng cũng khiến Hồng Loan không dằn được kích động trong lòng.
Nàng hơi hơi quay đầu……
Nơi cửa động, băng tuyết phản chiếu lại ánh nắng mặt trời, ánh sáng dừng lại trên khuôn mặt tuyệt thế vô song của vị bạch y nữ tử đang lẳng lặng đứng đó.
Bạch y trắng tinh, hơn cả màu trắng của băng tuyết chung quanh, đẹp đến mức làm người ta quên cả việc hít thở....
“Vân Lạc Phong……”
Cái tên này, quá mức xa xăm, xa xăm đến nỗi làm Hồng Loan đỏ cả hốc mắt.
“Thật là cô?”
“Hồng Loan, ta tới đón cô trở về……”
Vân Lạc Phong chậm rãi bước tới, nàng bước đi rất nhẹ, chỉ mấy bước đã tới bên cạnh giường của Hồng Loan.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Vân Lạc Phong khẽ đặt lên mạch đập trên cổ tay Hồng Loan, tức thì, một luồng linh khí chuyển động từ tay Vân Lạc Phong theo mạch đập chảy vào cơ thể Hồng Loan.
Thật lâu sau, Vân Lạc Phong mới buông tay Hồng Loan ra: “Cảm thấy thế nào?”
“Khá hơn nhiều, không còn lạnh nữa……”
Tình trạng hiện tại của Hồng Loan là do Băng Sương Quả tạo thành, nếu nàng muốn bảo mệnh, vậy thì phải nằm lại trên giường băng.
Thân thể vốn đã rất lạnh, lại còn phải chịu đựng thêm cái lạnh thấu xương của giường băng, làm Hồng Loan luôn luôn thấy lạnh vô cùng.
Nhưng lúc này đây, Hồng Loan cảm giác được có một dòng nước ấm đang chảy khắp toàn thân.
"Ta đã tạm thời ngăn chặn hàn khí trong người cô, lát sau ta sẽ từ từ giúp cô chữa trị! Còn bây giờ.... Bây giờ là lúc chúng ta nên tìm người tính sổ!"
Vân Lạc Phong duỗi tay tới trước mặt Hồng Loan.
Hồng Loan đặt tay mình vào lòng bàn tay Vân Lạc Phong, mượn sức Vân Lạc Phong để đứng dậy, đôi con ngươi vũ mị mà kiên định lặng lẽ nhìn bạch y nữ tử trước mặt.
Một lúc lâu sau, Hồng Loan mới mỉm cười, nói: "Vân Lạc Phong, cô còn sống, thật là tốt....."
Đúng vậy!
Nàng còn sống, thật tốt……
Thời khắc này, nước mắt của Hồng Loan rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa, từng giọt từng giọt nối tiếp nhau rơi xuống. Đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm qua, Hồng Loan khóc rống lên như thế trước mặt người khác.
Bị phản bội, nàng không khóc! Bị ép xuất giá, nàng không khóc! Lúc hay tin Vân Lạc Phong chết, nàng cũng không khóc!
Nhưng hiện tại, sau khi tận mắt nhìn thấy Vân Lạc Phong còn sống, cuối cùng nàng cũng không thể kiềm chế được nữa mà phát tiết ra hết những cảm xúc đã đè nén suốt ba năm qua....
Vân Lạc Phong tiến lên, nhẹ nhàng ôm chặt lấy bả vai Hồng Loan, khẽ rũ mắt xuống che đi tia sát ý vừa lóe lên:
“Hồng Loan, ba năm qua, cô chịu khổ rồi! Ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào tổn thương cô được ung dung tự tại.”
Hồng Loan cười, mặt đầy nước mắt nhưng lại cười tươi như hoa.
“Ngoại trừ tên Long Ngâm, thì vẫn còn một tên khốn kiếp tổn thương ta.”
“Ai?”
"Ta không biết hắn là ai! Trong lúc tình cờ ta phát hiện ra một hồ nước thánh, sau khi ngâm mình trong đó, thực lực của ta sẽ được tăng lên rất nhanh." Nói đến đây, Hồng Loan bỗng ngập tràn phẫn nộ: "Ai mà ngờ, tên khốn kiếp kia lại đột ngột xông vào...."
Vân Lạc Phong sửng sốt, không biết tại sao mà nàng lại có cảm giác những lời này của Hồng Loan nghe rất quen, hình như đã từng nghe ở đâu đó rồi thì phải.
“Hắn nhìn trộm thân thể ta chưa tính, lại còn dám chảy máu mũi!” Hồng Loan gắt gao siết chặt nắm đấm: “Nhược điểm duy nhất của Thánh Tuyền chính là không thể bị máu làm bẩn, máu của hắn ta đã làm ô nhiễm Thánh Tuyền, khiến nước thánh hoàn toàn mất đi công dụng.”