Edit: Mai + Sahara
Nhưng từ trong miệng nó nói ra, hành vi tham sống sợ chết năm đó, thế nhưng lại trở thành vĩ đại.
Những người Long tộc này, xác thật ngốc không thể nói, khó trách rồng ngâm lại tin tưởng đại công chúa báo tộc như vậy.
Vẻ mặt Tiểu Trùng Trùng đắc ý, không sai, hắn mới không phải là tiểu nhân lâm chiến mà chạy, mà hắn là anh hùng Long tộc!
“Cung nghênh lão tổ tông hồi tộc.” Khóe môi nam nhân Bạch y hơi hơi cong cong.
Một khi lão tổ tông Long tộc trở lại, địa vị Long tộc bọn họ, lập tức có thể siêu việt hơn Phượng tộc, trở thành thú châu đệ nhất.
“Chậm đã!” Tiểu Trùng Trùng bỗng nhiên nói với nam nhân bạch y, lại đem ánh mắt nhìn sang khuôn mặt tái nhợt của Long Ngâm: “Ngươi vừa rồi nói cái gì, ngươi muốn ép bằng hữu của chủ mẫu ta cưới ngươi? Còn có ý định giết chủ mẫu ta để lấy hỏa linh quả?”
Trên khuôn mặt Long Ngâm mồ hôi lạnh vèo vèo chảy xuống, hắn hơi hơi hé miệng, muốn giải thích cho mình nhưng nói không ra một câu.
Từ từ……
Chủ mẫu?
Lão tổ tông vì sao lại xưng hô với nữ nhân nhân loại này là chủ mẫu?
Nam nhân bạch y kinh ngạc há miệng: “Lão tổ tông, hai người kia không phải là nô bộc của ngài ư?”
Hắn vẫn luôn cho rằng, hai người kia cùng lắm cũng chỉ là nô bộc của lão tổ tông mà thôi.
Nhưng mà……
Dựa theo cách nói của lão tổ tông, nam nhân hắc y lãnh khốc này, tự nhiên là chủ nhân hắn?
Hắn rốt cuộc có tài đức gì, có thể thu lão tổ?
“Ngu ngốc!” Tiểu Trùng Trùng trợn trắng mắt, “Nếu hắn không phải chủ nhân của ta, ta sao có thể sẽ xuất hiện ở hắn bên người?”
Bạch y nam tử nhất thời không lời gì để nói.
Lời lão tổ tông hình như rất có đạo lý, làm hắn không biết nên phản bác thế nào......
Tiểu Trùng Trùng hừ một tiếng, không thèm liếc nhìn bạch y nam tử một cái, ngược lại hướng tầm mắt về phía tên Long Ngâm đang run rẩy cả người.
“Ta ở cùng chủ mẫu thời gian dài như vậy, tại sao ta lại chưa từng nhìn thấy cái gì gọi là Hỏa Long Quả vậy?”
“Đây là do chính miệng đại công chúa Báo tộc nói, không có khả năng……”
Đợi đã, Long Ngâm chợt phản ứng, trừng lớn đôi mắt, trong mắt hắn toàn là phẫn nộ.
Hoá ra…… Nữ nhân đáng chết kia lừa gạt hắn?
“Ta muốn gặp Hồng Loan.”
Đúng lúc này, giọng nói đầy tà khí của Vân Lạc Phong chợt vang lên, khiến cho độ ấm của không khí chung quanh chợt vơi đi vài phần.
(*Sa từng đọc 1 comment nói là bỏ từ tà khí đi được không (không phải comment ở đây). Sa từng chú thích từ tà khí này rồi nhưng có lẽ mọi người đã quên. Tà có nghĩa là không theo đường chính thống, chính đạo, đi ngược với lẽ phải, mọi người chắc ai cũng hiểu câu nói tà không thắng chính nhỉ? Nó cũng giống như thần phật và yêu ma vậy. Khi dùng phần mềm dịch nghĩa cả câu nụ cười tà khí thì được kết quả là nụ cười nham hiểm, nhưng Phong tỷ của chúng ta là nữ chính, dùng từ nham hiểm có vẻ không ổn nên các editor mới giữ nguyên từ tà khí rồi thêm chú thích.)
Bạch y nam tử nhanh chóng trừng mắt về phía Long Ngâm: “Còn không lập tức đưa bằng hữu của vị cô nương này đến đây?”
Sắc mặt Long Ngâm trở nên khó coi, hai nắm đấm run lên nhè nhẹ, nhưng tình huống hiện tại, hắn chỉ có thể lực bất tòng tâm.
(*lực bất tòng tâm: có lòng mà không đủ sức làm theo những gì mình muốn. Dùng trong những trường hợp bất đắc dĩ không làm được gì.)
“Dạ, bệ hạ!”
Mặc cho Long Ngâm ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới, Hồng Loan lại có quan hệ với lão tổ tông……
Nếu sớm biết thế này, thì hắn đã không xúc động, để rồi làm ra những việc không thể vãn hồi.
"Bệ hạ, chỉ là thân thể Hồng Loan hiện tại có chút không khỏe, không cách nào rời khỏi giường băng được. Nên đành phải phiền bọn họ đi một chuyến, chứ Hồng Loan không thể xuất hiện ở đây được!"
Sắc mặt bạch y nam tử càng thêm khó coi, hắn không nghĩ tới, sự tình lại phát triển đến bước này!
Lập tức, hắn cẩn thận liếc nhìn Tiểu Trùng Trùng, sợ hành vi của Long Ngâm sẽ chọc giận lão tổ tông……
“Vậy ngươi còn thất thần làm gì? còn không mau dẫn đường?”
……
Trong một sơn động của một ngọn núi băng, hồng y nữ tử đang im lặng nằm trên giường, hai mắt khép hờ
Da nàng trắng như tuyết, như muốn hòa làm một với băng tuyết nơi đây, người nàng toát ra từng đợt hơi thở lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, từ ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, khiến nàng mở bừng hai mắt, đôi con ngươi lóe lên tia hàn quang.
“Ngươi lại tới làm gì? Ta đã nói rồi, ta thà chết cũng không muốn làm thê tử của ngươi! Nếu ngươi còn tiếp tục ép ta, ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi!"
“Xùy.....”
Tức khắc, trong sơn động chợt vang lên tiếng cười khẽ. Hồng Loan cảm thấy giọng cười này sao lại có chút quen thuộc?