Edit: Mai
Beta: Sahara
Tùng Mộc nhìn những huynh đệ cùng mình vào sinh ra tử, khóe môi không nhịn được mà gợi lên một nụ cười.
Xác thực, từ khi gia nhập liên minh, mấy năm nay, vì không để cho linh thú phát hiện, bọn họ vẫn luôn trốn đông trốn tây cả ngày lẫn đêm, cho tới hôm nay, mới có thể thoải mái uống rượu như thế!
Nếu ở lúc trước, bọn họ có mơ cũng không dám mơ được uống rượu thế này, sợ sau uống say, quân địch tập kích sẽ không đủ sức chống trả!
"Ầm!"
Đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, khiến rượu trong chén của mọi người đều bị vẩy ra ngoài, đổ đầy trên đất.
"Đã...... đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người đại kinh thất sắc, theo lý mà nói, thủ lĩnh của đám Thú tộc đều đã bị Phượng tộc khống chế, thì còn có kẻ nào không biết sống chết mà dám đến đây gây rối chứ?
"Đi! Chúng ta ra ngoài xem thử!"
Sắc mặt Tùng Mộc trầm xuống, chậm rãi đi ra khỏi tửu quán.
Thế nhưng......
Sau khi những người khác đi theo ra ngoài, trông thấy trên không trung kia là một con cự long khổng lồ, thì bị dọa sợ đến nỗi suýt ngã lăn quay ra đất.
"Long tộc, trời ạ, sao chúng ta lại quên mất Long tộc kia chứ? Ở Thú Châu, Long tộc ngang hàng với Phượng tộc, vốn không cần kiêng kị Phượng tộc!"
Nam nhân trẻ tuổi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy, thiếu chút nữa là không thể đứng vững được.
Nhưng hắn vẫn cưỡng ép chính mình phải đứng thẳng, không được cúi đầu trước Long tộc.
Sắc mặt Tùng Mộc hơi trầm xuống, hỏi: "Vị cường giả Long tộc này, không biết ngươi tới Truy Phong liên minh chúng ta, là vì chuyện gì?"
Cự long hừ lạnh một tiếng, giọng điệu cao ngạo mà khinh miệt: "Ngươi không xứng lên tiếng hỏi ta!"
Giọng điệu kia của cự long kiêu ngạo vô cùng, làm trong lòng các hán tử ở Truy Phong liên minh vô cùng phẫn nộ
"Tùng Mộc đại nhân, chúng ta đừng nhiều lời vô nghĩa cùng con rồng này làm gì! Dứt khoát liều mạng với nó đi!"
Người tới không có ý tốt, bất luận kẻ nào cũng đều nhìn ra được!
Trong thời điểm này, bọn họ còn quan tâm gì tới thực lực chênh lệch nữa chứ?
Thà rằng chết đứng, chứ tuyệt đối không sống quỳ!
"Không biết tự lượng sức!"
Cự long hừ lạnh một tiếng.
Cự long chỉ hừ một tiếng, mọi người không thấy có gì khác thường, nên nghĩ rằng hoàn toàn không xảy ra chuyện gì cả....
Nhưng mà......
Phụt!
Nam tử với vẻ phẫn nộ vừa mở miệng lúc nãy bỗng nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi, thân mình hắn lung lay vài cái rồi ngã quỵ xuống đất.
"Thanh Lâm!" Tùng Mộc hét to một tiếng, nhanh chân tiến lên ôm lấy thân thể nam nhân ngã quỵ trên mặt đất, ngón tay vội vàng đặt lên mạch đập của hắn.
"Tim vỡ, vô phương cứu chữa!"
Đôi mắt Tùng mộc đỏ bừng, hắn chậm rãi đứng thẳng dậy, giọng nói trong chớp mắt run rẩy vô cùng.
"Nhân loại chúng ta đã làm sai cái gì, vì sao linh thú cứ phải đuổi tận giết tuyệt chúng ta như thế?"
Đối mặt với tiếng chất vấn đầy phẫn nộ của Tùng Mộc, cự long lại trả lời bằng giọng thản nhiên, còn mang theo cả sự khinh thường.
"Nơi này là Thú Châu, là thiên hạ của linh thú chúng ta. Ở các châu lục khác, nhân loại các ngươi không phải cũng đối đãi với linh thú như vậy sao? Phàm là linh thú có thực lực cường đại, thì đều bị tranh đoạt giết chóc! Huống chi, các ngươi tiến vào Thú Châu này, còn không phải là vì muốn khế ước một con linh thú cường đại à?"
Tùng Mộc đúng là không lời gì để nói.
Xác thực, đối với nhân loại mà nói, nếu nhìn thấy một con linh thú cường đại, thì đều muốn chiếm làm của riêng.
Linh thú cũng thế.
Nhìn thấy nhân loại có vẻ xinh đẹp, thì cũng vọng tưởng đoạt lấy để mình dùng......
Nếu không phục, thì đánh cho tới khi phục mới thôi!
"Trên đời này, cường giả mới là trên hết, linh thú hay nhân loại cũng không có gì khác biệt, nếu ngươi đủ cường đại một phương, thì sẽ có tư cách nô dịch kẻ yếu kém hơn!" Trong miệng cự long phun ra sương mù màu trắng, ánh mắt của nó khi nhìn xuống nhân loại nhỏ bé bên dưới cũng giống như là đang nhìn những con kiến vậy.
"Hiện tại, các ngươi chỉ cần giao Vân Lạc Phong ra đây, ta có thể giữ lại cho Truy Phong liên minh các ngươi vài huyết mạch!"