Edit: Sahara
Hôm sau.
Bình minh vừa ló dạng, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống mặt đất, hai người đang ôm nhau ngủ say trên giường lúc này mới choàng tỉnh dậy.
Vân Lạc Phong vừa cử động, khắp người đều đau nhức, liền trừng mắt nhìn Vân Tiêu: "Lần sau, nếu chàng còn lăn lộn ta như vậy, thì cút xuống đất ngủ cho ta!"
"Lần sau ta sẽ dịu dàng!"
Vân Tiêu giơ tay ôm Vân Lạc Phong vào trong lòng, khóe môi gợi lên nụ cười khẽ.
"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta chuẩn bị một chút rồi rời khỏi nơi này thôi!"
Vân Lạc Phong lắc lắc hai chân vài cái cho dãn gân dãn cốt rồi chậm rãi đứng dậy.
Kẽo kẹt....
Cửa phòng bị đẩy mở ra, một nữ tử từ bên ngoài bước vào, cung kính nói: "Chủ nhân, chủ mẫu, Phượng Nguyệt đại nhân lệnh cho nô tỳ vào hầu hạ hai vị."
Nữ tử này chính là người của Phượng tộc, còn Phượng Nguyệt đại nhân trong miệng nàng ta chính là con phượng hoàng dẫn đầu Phượng tộc.
Vân Tiêu khẽ nhíu mày: "Ra ngoài! Ta không cần bất kỳ kẻ nào hầu hạ!"
"Chủ nhân, Phượng Nguyệt đại nhân bảo nô tỳ đến giúp chủ mẫu thay y phục!"
Nữ tử kia luôn cúi đầu, không dám ngước lên nhìn Vân Tiêu dù chỉ là một cái liếc mắt.
Khí thế trên người nam nhân này quá mạnh, mạnh đến nổi khiến nàng kinh hồn lạc phách.
Dù Phượng Nguyệt đại nhân đã nói trước rằng chủ nhân rất khó hầu hạ, nhưng không ngờ lại khó hầu hạ đến mức này.
"Không cần!" Vân Tiêu lạnh lùng liếc nhìn nữ tử kia một cái, thần sắc vô cảm: "Nàng có ta hầu hạ là đủ rồi!"
Nữ tử kia kinh ngạc đến sửng sốt, có chút không dám tin người trước mặt chính là chủ nhân của Phượng tộc.
Chẳng lẽ, ngài ấy muốn đích thân hầu hạ chủ mẫu?
Đừng nói là trong nhân loại luôn đặt nặng vấn đề nam tôn nữ ti, ngay cả Phượng tộc luôn chủ trọng cường giả vi tôn như bọn họ mà còn không có chuyện nam nhân hầu hạ nữ nhân nữa là.
Chủ nhân quả nhiên là không giống với người bình thường.
"Tuân lệnh!"
Nữ tử chắp quyền thi lễ rồi lui ra ngoài.
Vân Tiêu nhíu chặt mày kiếm, gương mặt tuấn mỹ hiện rõ sự lãnh khốc và sát khí.
"Xem ra ta cần dạy lại quy cũ một chút cho đám Phượng tộc này!"
Chưa bẩm báo mà đã dám tự tiện vào phòng....
"Vân Tiêu, mặt trời cũng lên cao rồi, có phải chúng ta nên rời giường rồi không?"
Còn không phải sao?
Bị Vân Tiêu lăn lộn suốt cả đêm, lúc này mặt trời cũng quá đỉnh đầu mất rồi.
"Được!"
Vân Tiêu mím môi cười, hắn nhặt y phục dưới đất lên, trong giọng nói khàn khàn từ tính chứa một chút ôn nhu dịu dàng hiếm có.
"Ta tới giúp nàng mặc y phục......"
____.____.__
Trong chính sảnh liên minh, mọi người đã sớm tập trung đông đủ, nhưng mãi một lúc lâu sau mới thấy Vân Tiêu và Vân Lạc Phong khoang thai tới muộn.
"Vân tỷ tỷ."
Tiểu Ngôn cười hì hì chạy tới bên cạnh Vân Lạc Phong: "Tỷ và Vân ca ca đúng là rất lợi hại, từ nay về sau, hai người chính là ân nhân của Truy Phong Liên Minh chúng ta."
Vân Lạc Phong khẽ cười mỉm, đúng lúc này, nàng bỗng cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng âm hiểm đang nhìn mình từ trong đám đông.
Nhưng khi nàng quay đầu nhìn lại, thì đối phương cũng đã thu lại ánh mắt vừa rồi, thay vào đó là nụ cười ngượng ngùng áy náy.
Người nam nhân này......
Hắn chính là người đã vu khống cho Vân Lạc Phong tội danh mật báo cho linh thú kéo đến.
Lúc đầu, nàng chỉ nghĩ đây là chuyện hiểu lầm, nhưng bây giờ xem ra.... Người này không hề đơn giản chút nào!
"Ta phải tạm thời rời khỏi nơi này, nếu Hoàng Oanh Oanh và Hồ Li trở về, đệ bảo bọn họ cứ ở lại Truy Phong Liên Minh chờ chúng ta."
Vân Lạc Phong hơi ngừng lại một chút rồi mới hỏi tiếp: "Ngoài ra ta còn muốn hỏi thêm một chuyện, các người có từng gặp một vị cô nương nào tên là Hồng Loan không?"
Hồng Loan?
Trong nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều quay sang hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.
"Phong Nhi....." Vân Tiêu nhìn mọi người đang có mặt một lượt, rồi mới quay lại nhìn Vân Lạc Phong: "Hôm qua ta đã sai Phượng Nguyệt tra hỏi bọn linh thú kia, bọn chúng đều nói chưa từng gặp Hồng Loan, thậm chí.... Còn chưa từng nghe nói tới cái tên này."
Nếu Hồng Loan đã tới Thú Châu, không lý nào lại im hơi lặng tiếng như vậy.