Edit: Mai
Beta: Sahara
Ngón tay Vân Lạc Phong khẽ sờ cằm, trong đôi mắt tà khí chợt lóe một tia nguy hiểm.
"Thú tộc tồn tại lâu đời, chắc cũng giấu không ít kỳ trân dị bảo*......" Nàng dừng một chút, nói: "Nếu muốn chúng ta không so đo hiềm khích trước đây, vậy thì phải xem thành ý của bọn chúng thế nào."
(*kỳ trân dị bảo: châu báu, vật quý lạ hiếm có. Thường là ám chỉ tài vật.)
Trong Thú tộc, không thiếu linh thú thông minh, vừa nghe Vân Lạc Phong nói những lời này, lập tức hiểu ngay ý tứ của nàng, vội vàng sai phái một người tộc nhân trở về mang bảo vật trong tộc đến.
So với trục xuất, bọn họ thà rằng giao ra thiên tài dị bảo!
Nhưng mà......
Loại linh thú như tộc lợn rừng, trời sinh đã ngu dốt, chúng không tài nào hiểu được ý tứ Vân Lạc Phong, vì thế, có chút ngơ ngác hỏi: "Thành ý? Chỉ cần chúng ta xin lỗi thật thành ý, thì các người sẽ tha cho chúng ta à?"
"Đồ ngu!"
Một cường giả Lang tộc tát một cái lên đầu con lợn rừng vừa nói kia, rồi tốt bụng giải nghĩa: "Ý nàng ta là, các ngươi phải đem bảo vật trong tộc tới để đổi lấy sự bình an chủng tộc các ngươi."
"Thì ra là thế!"
Lúc này con lợn rừng kia mới chợt bừng tỉnh, trong lòng lại có chút khinh bỉ.
Con người thật là phiền phức, tại sao không nói thẳng ra suy nghĩ của mình cho rồi chứ? Cứ phải bắt bọn chúng lãng phí tế bào não mới được à?
"Trước khi người của bọn chúng mang đồ đến chuộc người, thì tất cả đều phải lưu lại. Hỏa Hỏa, muội canh chừng bọn chúng, nếu ai muốn chạy trốn, giết không tha!". Vân Lạc Phong giơ tay kéo cổ áo Vân Tiêu, cười nham hiểm: "Vân Tiêu, chúng ta có phải là nên lên giường tính sổ hay không?"
Khóe môi Vân Tiêu gợi lên một độ cong nhàn nhạt, giọng nói từ tính chậm rãi vang lên.
"Được!"
Từ xưa đến giờ, Vân Tiêu chưa từng nói chữ không với Vân Lạc Phong......
______
Trong phòng rộng rãi, Vân Tiêu yên lặng lấy ra một cây roi, sau đó chậm rãi xoay người, đặt hai tay sau ót, giống như một tội phạm đang chờ bị giáo huấn.
Vân Lạc Phong đột ngột phát ngốc, nàng cầm cây roi Vân Tiêu đưa qua, hỏi: "Chàng đang làm gì vậy?"
"Ta chờ nàng giáo huấn."
Ánh mắt Vân Tiêu rất là nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm cho sắc mặt Vân Lạc Phong đều đen lại......
Rầm!
Đột nhiên, Vân Lạc Phong tung người vọt tới trước mặt Vân Tiêu, đem hắn đè ở trên giường, dùng sức hôn lên môi nam nhân.
"Vân Tiêu, bây giờ ta sẽ cho chàng biết, ta giáo huấn chàng như thế nào......"
Trên thực tế, Vân Lạc Phong không có giận Vân Tiêu.
Huống chi, vốn dĩ là nàng không hỏi hắn, theo tính cách của Vân Tiêu, nàng không hỏi chuyện gì, hắn sẽ không chủ động nói.
Quan trọng nhất chính là, từ đầu đến cuối, nàng chưa từng nghĩ sẽ đoạt lấy thế lực trong tay Vân Tiêu.....
Nàng không muốn trở thành nữ nhân đứng phía sau được Vân Tiêu bảo vệ, mà là muốn kề vai chiến đấu với hắn. Cùng hắn đứng trên đỉnh cao của thiên hạ!
"Vân Tiêu, chờ khi ta tìm được Hồng Loan, ta muốn trở về Vô Hồi Đại Lục, tổ chức hôn lễ."
Vân Tiêu chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, đôi mắt đen láy thâm thúy từ từ dâng lên ý cười.
"Cuối cùng nàng cũng chịu cho ta một danh phận?"
Sắc mặt Vân Lạc Phong liền tối sầm: "Chẳng lẽ, chàng cũng giống như lão gia tử, cho rằng ta kẻ kéo quần lên liền không nhận người? Lúc trước chẳng qua là do ta vẫn luôn chia lìa với chàng, vất vả lắm mới gặp lại, thì Hồng Loan lại mất tích, không tìm được bằng hữu, ta làm sao có thể an tâm thành thân?"
Nàng ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Cho nên, ta mới quyết định, sau khi tìm được Hồng Loan, chúng ta sẽ lập tức tổ chức hôn lễ, được không?"
"Không chỉ hôn lễ......" Vân Tiêu kéo cánh tay Vân Lạc Phong, đem nàng đè ngược lại xuống giường: "Mà còn có..... Có phải chúng ta nên bắt đầu tạo người rồi không?"
Nói xong lời này, Vân Tiêu liền giơ tay cởi hết xiêm y Vân Lạc Phong, cho đến khi không còn lại gì.
Màn cũng bị Vân Tiêu buông xuống, chỉ có thể xuyên qua màn trướng màu trắng, nhìn thấy hai bóng người mơ hồ ẩn hiện, và tiếng thở dốc hổn hển....