Editor: Quỳnh Lê.
Beta: Sahara
Lúc này, trên đường phố Bắc Châu, một hình ảnh xinh đẹp bất giác hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Chỉ thấy ở giữa đường phố, một nam một nữ đang đi.
Trong đó, nữ tử mặc một bộ bạch y trắng như tuyết, tuyệt sắc khuynh thành, khuôn mặt nàng hơi tà mị, một đôi mắt đen nhánh tựa hồ toả ra ánh sáng.
Đứng ở bên cạnh là nam tử một thân hắc y, tuấn mỹ lãnh khốc, hắc y giống như chim ưng trong bóng đêm, nguy hiểm mà lại sắc bén.
Theo lý mà nói, Hoàng Oanh Oanh cũng coi như là mỹ nhân, nhưng đứng sau hai người họ, liền có vẻ ảm đạm thất sắc......
"Đứng lại!"
Tại cửa thành, hai gã thị vệ nhìn thấy mấy người bước tới, tức khắc ngăn cản bọn họ lại.
"Phía trước là đường thông tới Thú Châu, không có mệnh lệnh của Châu chủ, bất luận kẻ nào cũng không được đi qua!"
Thị vệ thần sắc lạnh nhạt, bất động như núi.
"Vân Tiêu."
Vân Lạc Phong nhướng mày, cùng Vân Tiêu nhìn nhau cười.
"Những người này, giao cho ta xử trí, như thế nào?"
"Được."
Ầm!
Vân Tiêu vừa dứt lời, mặt đất bên cạnh Vân Lạc Phong run rẩy một chút.
Chợt, một con rối xuất hiện ở bên cạnh Vân Lạc Phong.
"Vân Dực, ai dám cản đường, giết không tha!"
Giết không tha......
Ba chữ này, quả nhiên là khí phách ngút trời, tùy hứng vô cùng.
Vân Dực không có bất luận biểu tình gì, một chưởng nhằm về phía hai gã thị vệ, ầm một tiếng, làm cho thị vệ canh giữ ở cửa thành lập tức bị bay ngược ra ngoài, thân mình nện thật mạnh ở phía trên cửa thành.
"Là người phương nào lại lớn mật như thế, tới Bắc Châu của ta quấy rối?"
Oanh!
Đột nhiên gian, một đạo lực lượng cường đại từ hư không truyền xuống, nhay mắt sau đó, một trưởng lão cắt ngang hư không, nhanh chóng mà đến, đứng trước mặt Vân Lạc Phong.
Cùng lúc đó, một loạt tiếng bước chân từ phía sau nhanh chóng truyền đến, tiếp đó là một đội quân xuất hiện, bao vây đám người Vân Lạc Phong lại.
"Vân Lạc Phong, thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công! Không ngờ, ngươi còn dám tới địa bàn Bắc Châu của chúng ta, ha ha ha!"
Những tiếng cười ngạo mạn vang lên, âm thanh giống như gió thổi lá rụng rơi vào trong tai Vân Lạc Phong.
Đội quân tách ra thành một con đường ở giữa, sau đó, từ phía sau đội quân, Lăng Trần và Lăng Song kiêu căng ngạo mạn đi tới trước mặt đám người Vân Lạc Phong.
Lăng Song liếc mắt một cái liền thấy được Hoàng Oanh Oanh đứng ở phía sau Vân Lạc Phong, vội vàng nói: "Oanh oanh, nàng mau tới bên cạnh ta, ta sẽ bảo vệ nàng không bị thương tổn."
Đối với vẻ mặt nôn nóng của Lăng Song, Hoàng Oanh Oanh cười lạnh một tiếng, khóe môi nở gợi lên độ cong châm chọc.
Nàng dứt khoát quay đầu, không hề nhìn Lăng Son thêm một cái.
Trong lòng Lăng Song vừa tức vừa gấp, hắn thật không hiểu, tại sao tính tình Hoàng Oanh Oanh lại quật cường như thế.
Nàng cam tâm tình nguyện làm một nha hoàn, cũng không muốn trở thành Thiếu phu nhân phủ Châu chủ Bắc châu.
"Các vị......" Lăng Trần quay đầu nhìn về phía những người đang vây quanh, trong ánh mắt chứa đầy âm hiểm: "Nha đầu này gọi là Hoàng Oanh Oanh, bị người sai khiến, cố ý quyến rũ đệ đệ ta, đã vậy, còn ăn cắp châu báu quý giá của phủ châu chủ Bắc Châu ta."
Chuyện Lăng Trần trải qua ở Đông Châu, chỉ có một số ít người biết, cho nên, trong mắt thế nhân, Lăng Trần vẫn là một vị công tử nhân phẩm cao đẹp như cũ.
Hiện giờ, nghe được Lăng Trần nói, đáy mọi người đều hiện lên vẻ không dám tin tưởng.
Một tiểu nha đầu xinh đẹp như thế, lại là một tên trộm?
Lại còn không biết sống chết, dám tới phủ Châu chủ ăn trộm?
"Đại ca, lời này của huynh là có ý gì?" sắc mặt Lăng Song hoàn toàn thay đổi: "Trước đó huynh rõ ràng không phải nói với đệ như vậy!"
Lăng Trần cong môi: "Nhị đệ, ta đây cũng là vì tốt cho đệ, không muốn để đệ vì một tiểu nha hoàn mà rơi vào trầm luân, huống chi, các trưởng lão ở đây, cũng không muốn đệ phạm phải sai lầm như thế."