Editor: Quỳnh Lê.
Beta: Sahara
"Được, đây là do cô chọn, về sau ta sẽ giữ cô lại bên cạnh."
Vân Lạc Phong giơ tay, đỡ Hoàng Oanh Oanh lên, trong giọng nói tà khí mang theo vẻ thản nhiên.
Trong lòng Hoàng Oanh Oanh thấy vui vẻ.
Nói thật, nàng đã lên tinh thần chuẩn bị bị cự tuyệt, ai ngờ, Vân Lạc Phong thật sự đồng ý tiếp nhận nàng.....
"Tiểu thư, trước khi đi Thú Châu, nhất thiết phải đi qua Bắc Châu, điều ta lo lắng chính là...... Mấy người Bắc Châu kia, chưa chắc chịu cho chúng ta đi qua!"
Mỗi cửa thành Bắc Châu đều sẽ có người canh gác, muốn đi ngang qua Bắc Châu, nhất định phải đi từ cửa thành, nếu như Bắc Châu không cho đi, thì trừ phi là đánh một trận, bằng không, họ khó mà thuận lợi Thú Châu......
"Bắc Châu không cho đi? Tại sao?"
Cho dù nàng cùng Lăng Trần có thù oán, thì Lăng Trần cũng không thể nào đem bức họa của nàng dán ở cửa thành, mục đích chính là không cho bọn họ thông hành?
"Chuyện này, Quỷ Đế hẳn là biết rõ! Thú Châu không giống các châu lục khác. Tại Thú Châu, đại đa số đều là linh thú, con người rất ít. Hơn nữa, Thú tộc thích tấn công nhân loại, vì vậy, quan hệ giữa các châu lục khác và Thú Châu không được tốt lắm."
"Nhưng mà, Thú Châu lại là một trong các châu lục cường đại nhất......"
Một đám linh thú thành lập địa bàn ngay trên đất của nhân loại mà có thể sừng sững không ngã, đủ để thấy thực lực của Thú Châu mạnh như thế nào.
"Cho nên, tại cửa thành vào Thú Châu đều trọng binh canh gác, nhân loại ở trong Thú Châu có thể ra, nhưng lại không cho bất luận kẻ nào đi vào!"
"Ta không cho rằng, người Bắc Châu lại tốt bụng đến như vậy, vì tránh cho nhân loại chịu chết, mà không cho họ vào Thú Châu!"
Vân Lạc Phong chậm rãi mở miệng hỏi.
Hoàng Oanh Oanh bất đắc dĩ lắc đầu: "Tiểu thư, bản tính con người vốn là tham lam, các linh thú trong Thú Châu cường đại, đại đa số linh thú đều đã ăn Hóa Nhân Quả biến thành hình người, đối với nhân loại mà nói, đây quả là trân bảo đáng mơ ước."
"Vì vậy, nhiều năm qua, thường xuyên có nhân loại vọng tưởng tiến vào thú châu, khế ước với những linh thú kia, để chúng vì họ mà chiến đấu."
Nói đến đây, thanh âm Oanh Oanh trở nên thật cẩn thận: "Tuy nhiên, sau đó những nhân loại này ngược lại lại đi khuất phục linh thú, vì vậy thế lực thú châu càng ngày càng cường đại."
Vân Lạc Phong nhướng mày: "Vì sao?"
"Cái này......" Hoàng Oanh Oanh mím môi: "Nghe nói, những linh thú hoá thành người đều có dung mạo hoàn mĩ và khuynh thành, so nhân loại còn muốn xinh đẹp hơn nhiều, còn có Hồ tộc am hiểu thuật Yêu Mị, dễ dàng mê hoặc nam nhân, khiên nam nhân cam nguyện vì chúng mà vứt bỏ tính người, trở thành nộ lệ cho linh thú!"
Vì không muốn cường giả càng ngày càng ít, các châu cùng nhau đưa ra quyết định, không cho các cường giả muốn đi vào thú châu.
Bởi vậy, Thú Châu có thể ra, nhưng không thể vào!
Nhưng mà, bất kỳ cường giả nào đi từ Thú Châu ra, đều sẽ bị các thế lực lớn giám thị, để bảo đảm hắn không bị Thú tộc tẩy não.
Còn về những người có thực lực cực kém, lại muốn rời khỏi Thú Châu......
Chân trước vừa đi, thì chân sau đã bị cường giả Bắc Châu âm thầm giải quyết.
"Lúc ấy, làm sao chàng vào Thú Châu được?" Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn về phía Vân Tiêu, như cười như không mà hỏi.
"Nơi mà không gian trùng động dẫn đến, chính là Thú Châu!"
"Vậy sau khi chàng rời khỏi Thú Châu, thì người giám thị chàng đâu?"
"Đã chết......"
Vân Tiêu trả lời thật đơn giản!
Ngón tay Vân Lạc Phong khẽ sờ cằm: "Ta không biết Hồng Loan tiến vào thú châu như thế nào, nhưng mà ta nhất định phải đi thú châu! Vân Tiêu, Hoàng Oanh Oanh, hôm nay chúng ta lập tức xuất phát! Đi sớm một chút, Hồng Loan liền bớt đi một phần nguy hiểm."