Edit: Sahara
(*băng hỏa lưỡng trọng thiên: nghĩa là trong một thời gian rất ngắn hoặc là cùng trong một lúc mà lại diễn ra hai sự việc trái ngược nhau. Trong truyện này thì nó hoàn toàn theo cả nghĩa đen sát nghĩa là băng và lửa cùng diễn ra trong cùng một thời gian và địa điểm.)
______
Grào......
Thủy long gầm lên giận dữ, quất mạnh đuôi về phía Vân Lạc Phong một lần nữa. Dường như nó muốn một kích giết chết nữ nhân trước mặt.
Rầm!
Cả người Vân Lạc Phong bị đánh lui về sau, đập mạnh lên vách đá, nàng ngẩng đầu, lau vết máu bên miệng, rồi nở nụ cười trào phúng.
"Đến đây!"
Vân Lạc Phong lao đến rất nhanh, nháy mắt đã đến trước mặt thủy long, hai tay dễ dàng nắm được hai cái sừng của thủy long rồi giữ chặt, tiếp đó thì leo hẳn lên đầu nó.
"GRÀO....."
Thủy long càng thêm giận dữ, há mồm phun ra một hơi long tức*, nhưng Vân Lạc Phong đã leo lên đầu nó rồi, nên luồng long tức này chỉ có thể đánh trúng vách đá, rồi bị Luân Hồi Hỏa cắn nuốt.
(*long tức: hơi thở của rồng.)
"Nếu ngươi còn sống, nói không chừng ta còn có thể sợ ngươi ba phần. Nhưng mà hiện giờ ngươi chỉ là một linh hồn mà thôi!"
Vốn dĩ, thủy long không hề để Vân Lạc Phong vào mắt, nó liều mạng lắc mạnh đầu, muốn hất Vân Lạc Phong xuống.
Tuy nhiên, chuyện tiếp theo mà Vân Lạc Phong làm lại khiến hai mắt thủy long muốn nứt toác ra.
Cả người Vân Lạc Phong ghé sát vào đầu thủy long, mượn việc này giúp bản thân giữ thăng bằng, tiếp theo đó... Nàng há to miệng, cắn xuống đầu thủy long, dùng lực xé mạnh, tức thì, một mảnh linh hồn của thủy long bị nàng xé rách, nhai nhòm nhoàm trong miệng.
"Ngao....."
Đau đớn kích liệt khiến thân mình thủy long run lên, nó không kiềm được mà phát ra một tiếng rên thống khổ, toàn thân nó vặn vẹo vì đau, động tác muốn hất Vân Lạc Phong xuống càng thêm mãnh liệt.
Thế nhưng.....
Vân Lạc Phong vẫn giữ chặt hai sừng của nó, tiếp tục cắn xé linh hồn nó ăn vào bụng.
"Ngươi muốn nuốt linh hồn ta, vậy thì ta sẽ nuốt linh hồn của ngươi trước."
Roạt!
Một trận đau đớn kịch liệt nữa ập đến.
Thủy long đã không còn giữ được khí phách và sự tàn nhẫn như trước đó nữa, trong mắt nó lúc này chỉ còn lại sự khẩn cầu, miệng phát ra từng tiếng ô ô rên rỉ.
Nó đang cầu xin, xin Vân Lạc Phong tha cho nó.
"Tha cho ngươi?" Vân Lạc Phong cười lạnh: "Nếu kẻ bại trận là ta, liệu ngươi có tha cho ta không?"
Nếu nàng thua, thì chỉ có một kết cục, chính là bị nó nuốt chửng linh hồn. Đã vậy còn không bằng nàng nuốt linh hồn của nó trước.
"Ngao....."
Vì quá đau đớn, thủy long dùng sức đập mạnh thân nó lên vách đá, tiếng rống càng thêm phẫn nộ, càng thêm thống khổ. Nếu không phải hiện giờ Vân Lạc Phong đang ở trên đầu nó, nó nhất định sẽ xé xác nữ nhân này thành ngàn mảnh.
Vân Lạc Phong cũng cảm nhận được sát khí của thủy long, cho nên động tác gặm cắn càng thêm hung mãnh.
Dần dần, thủy long càng lúc càng ỉu xìu, không còn phản kháng kịch liệt nữa, linh hồn của nó lúc này vô cùng suy yếu, suy yếu đến mức có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Trông thấy thủy long không còn năng lực phản kháng, Vân Lạc Phong mới triệu hồi tộc chuột ra ngoài, ngay tức khắc, cả một đàn chuột bu quanh thủy long, dùng hàm răng sắc nhọn của chúng cắn xé linh hồn nó, ăn thật ngon miệng.
Không bao lâu sau, nguyên một con thủy long to lớn đều chui hết vào bụng Vân Lạc Phong và tộc chuột. Khi Vân Lạc Phong đưa tộc chuột vào lại không gian thần điển, mới phát giác dường như trong cơ thể mình có một luồng lực lượng đang va chạm mạnh mẽ.
"Chủ nhân, mau! Tỷ mau ngồi xuống ngăn chặn lực lượng của con thủy long kia nhanh lên! Nếu không tỷ sẽ bị nổ tan xác mà chết mất."
Tiếng nói đầy nôn nóng của Tiểu Mạch vang lên.
Vừa rồi Vân Lạc Phong quả thật quá manh động, nàng đâu phải Tầm Kim Thử, làm sao có thể trực tiếp tiêu hóa thủy long như thức ăn bình thường được, nếu không xử lý tốt, lực lượng ẩn chứa trong linh hồn thủy long sẽ khiến thân thể nàng nổ tan xác.
Vân Lạc Phong không nghĩ nhiều, lập tức khoanh chân ngồi xuống, cũng bất chấp luôn việc vẫn còn có Luân Hồi Hỏa đang chực chờ thêu đốt nàng. Hiện tại nàng chỉ muốn nhanh chóng tiêu hóa linh hồn thủy long mà thôi.