Edit: Sahara
"Chủ nhân, nhưng năm gần đây, có biết bao người đi vào cấm địa nhưng không thể trở về, là bởi vì tất cả bọn họ đều đã biến thành chất dinh dưỡng cho con thủy long nay mất rồi! Nếu không muốn rơi vào kết cục như những người đó, thì người nên mau chóng rời khỏi nơi này đi thôi!"
Vân Lạc Phong im lặng, nàng có cảm giác, phương pháp để rời khỏi nơi này chính là ở phía dười con thủy long kia....
Tuy nhiên, khoang đề cập đến mãnh lực của Luân Hồi Hỏa, chỉ riêng con thủy long này thôi thì đã không phải là thứ mà hiện giờ nàng có thể ứng phó.
"Chủ nhân, cẩn thận!"
Đột nhiên, tiếng kêu lo lắng của Tiểu Mạch lại vang lên lần nữa từ trong linh hồn, Vân Lạc Phong lập tức ngẩng đầu, liền thấy ngay con thủy long kia đang dùng ánh mắt hung tàn nhìn nàng, nó hơi há mồm, phát ra một lực hút rất mạnh.
Lực hút kia giống như là một bàn tay, túm chặt lấy linh hồn mà kéo mạnh ra khỏi người nàng. Còn cái mồm đang há to của con thủy long thì tựa như một hắc động, sâu không thấy đáy.
Vân Lạc Phong siết chặt nắm đấm, nàng có cảm giác cả người mình đang bị một ngọn núi đè lên, không cách nào động đậy, chỉ có thể giương mắt nhìn cái mồm đang há to của thủy long.
"Vân Lạc Phong, rốt cuộc cũng để ta tìm được ngươi, ngươi mau chết đi cho ta!"
Ngay trong lúc này, một giọng cười lạnh lùng chợt truyền tới từ phía sau Vân Lạc Phong, nàng dùng sức cố quay đầu lại, liền thấy ngay vương hậu không biết đã đến phía sau nàng từ bao giờ. Vương hậu duỗi tay ngọc của nàng ta đến, đẩy mạnh nàng xuống hố lửa đang cháy bập bùng.
Mà hiện tại, Vân Lạc Phong cũng không tài nào kịp suy nghĩ xem tại sao nàng lại không cảm nhận được sự xuất hiện của vương hậu.
Cũng không kịp nghĩ tại sao vương hậu có thể vào được cấm địa.
Nàng chỉ biết, dưới cái hố kia có vô cùng vô tận nguy hiểm đang chờ nàng.
Rắc!
Miếng ngọc bội trên cổ Vân Lạc Phong vỡ làm hai mảnh, sợi dây thừng mà nàng kịp bám lấy cũng bị đứt, rớt vào ngọn lửa đang cháy.
"Grào....."
Thủy long nhìn thấy thức ăn rơi xuống, nó cũng không quản đến vương hậu đang mặt đầy đắc ý đứng trên miệng hố, mà vội dùng cái đuôi của nó quấn lấy ngang người Vân Lạc Phong, hai mắt màu xanh băng hiện lên vẻ tham lam.
___ ___
Thất Châu Đại Lục.
Tại một thị trấn nhỏ nào đó, có một đôi phu thê đang dừng chân nghỉ tạm trong một quán trà.
Đôi phu thê này, nam thì mặc cẩm y khoác trường bào, dáng vẻ ôn tồn lễ độ, nữ thì anh khí hiên ngang, phong tư tuyệt sắc, tóc được buột gọn gàng bằng một sợi vải màu đỏ, hồng y như lửa, đung đưa theo cơn gió nhẹ.
(*anh khí: khí khái lớn, hào khí.
_phong tư: dáng người đẹp.
_anh khí hiên ngang, phong tư tuyệt sắc: miêu tả người con gái này có khí khái hiên ngang như nam nhân, dáng người và diện mạo cực kỳ xinh đẹp.)
Bỗng nhiên, sắc mặt của nữ tử trắng bệch, đột ngột đứng bật dậy.
"Xảy ra chuyện gì?" Nam nhân chợt ngẩn người, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hồng y nữ tử, hỏi.
Hồng y nữ tử siết chặt nắm đấm: "Chàng có còn nhớ, trong lần đầu tiên gặp Phong nhi, ta đã tặng cho nó một miếng ngọc bội không?"
Hồng y nữ tử hít sâu một hơi, nói tiếp: "Miếng ngọc kia được ta mang theo bên người từ nhỏ đến lớn, ta luôn có cảm giác mãnh liệt đối với sự tồn tại của miếng ngọc ấy! Trước kia, ta tặng cho Phong nhi ngọc bội, một là để nó bảo mệnh, hai là giúp ta thời thời khắc khắc đều cảm nhận được nó có còn sống hay không?"
Tim nam nhân bỗng run lên, cũng lập tức đứng bật dậy, mặt đầy lo lắng: "Ý nàng là...."
"Ta có thể cảm nhận được, ngọc bội vỡ rồi!"
Ngọc bội vỡ, điều này có nghĩa là gì? E là trong hai người họ, không có ai không hiểu.
Nói cách khác, Vân Lạc Phong đã gặp phải nguy hiểm de dọa tính mạng.
"Ta phải đi tìm Phong nhi và Tiêu nhi!" Hai mắt hồng y nữ tử phản chiếu quyết tâm, giọng nói ẩn hiện sát khí: "Nếu để ta biết kẻ nào động đến con dâu ta, ta sẽ khiến kẻ đó có kết cục còn thảm hơn cả xuống địa ngục!"
___ ___
Cũng trong lúc này, ở Quân gia, Quân lão gia tử đang dạy dỗ đồ đệ nhà mình, bỗng nhiên ông cảm nhận được điều gì đó, rồi chợt phun ra một ngụm máu.