Edit: Sahara
Vân Lạc Phong cũng không để cho đại trưởng lão có cơ hội phản bác, nàng quay sang nhìn Huyền Nguyên.
"Đưa ta đến cấm địa sau núi!"
Huyền Nguyên ngẩng đầu lên nhìn đại trưởng lão theo bản năng.
Dưới ánh mắt dò hỏi của Huyền Nguyên, cuối cùng đại trưởng lão chỉ thở dài một tiếng, ông phất tay, nói: "Ngài đi đi!"
"Đại trưởng lão!" Sắc mặt vương hậu tái nhợt: "Cấm địa kia là nơi cực kỳ nguy hiểm, người vào đó đều là cửu tử nhất sinh, đây... Đây không phải là đẩy người ta vào con đường chết sao?"
Đương nhiên, vương hậu nói những lời này cũng chẳng phải là vì lo lắng cho Vân Lạc Phong.
Trong lòng vương hậu còn hận không thể để Vân Lạc Phong lập tức biến mất nữa kìa.
Chẳng qua là do vương hậu quá hiểu Huyền Nguyên. Một khi đại trưởng lão đồng ý, thì Huyền Nguyên nhất định sẽ đích thân đưa Vân Lạc Phong vào cấm địa sau núi.
Vì thế....
Dù trong lòng vương hậu hận Vân Lạc Phong đến mức nghiến răng nghiến lợi, thì nàng ta vẫn không hy vọng đại trưởng lão đồng ý yêu cầu này.
Lời nói Huyền Nguyên lúc này có chút mất kiên nhẫn: "Đại trưởng lão đã đồng ý rồi, nàng còn nói tới nói lui cái gì nữa?"
Thân mình vương hậu chợt căng cứng, nhanh chóng cúi đầu, hơi hơi cắn môi, dáng vẻ cực kỳ ủy khuất.
Rất lâu sau, giọng nói lười biếng của Vân Lạc Phong lại vang lên.
"Một mình ta sẽ vào cấm địa sau núi, huynh chỉ cần chỉ đường cho ta là được!"
Huyền Nguyên hơi sửng sốt, lo lắng hỏi: "Vân cô nương, cấm địa sau núi là nơi cực kỳ nguy hiểm, cô chỉ đi một mình, bảo ta làm sao yên tâm?"
Tốt xấu gì Vân Lạc Phong cũng là người giúp hắn tìm được hung thủ đã hại chết người mà hắn yêu thương, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn Vân Lạc Phong tụ đưa mình vào chỗ chết?
"Huynh theo cũng không giúp được gì, chỉ làm liên lụy đến ta mà thôi!" Vân Lạc Phong thản nhiên nói: "Vì vậy, một mình ta đi là đủ rồi!"
Đối với lời nói này của Vân Lạc Phong, bất kể là đại trưởng lão hay là vương hậu, thì trong lòng họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ thật sự không hy vọng Huyền Nguyên vào cấm địa, nếu không bọn họ lại phải chọn ra một tân vương, việc này sẽ phải mất rất nhiều thời gian....
"Vân cô nương, một mình cô nương không thể vào cấm địa, ta sẽ phái hộ vệ hộ tống cô nương."
Đại trưởng lão khẽ mỉm cười, giọng điệu không còn bất mãn như vừa rồi, ngược lại còn có một chút khách sáo.
Vân Lạc Phong không đáp lại, nói thật, ở cái nơi này, ngoại trừ Huyền Nguyên, nàng không hề có một chút hảo cảm với bất cứ người nào.
Còn về việc vào cấm địa ở sau núi, nàng vẫn tự thân vận động thì hơn...
______
Sau khi sai hộ vệ đưa Vân Lạc Phong rời khỏi, đại trưởng lão mới thu tầm mắt lại, ông quay đầu nhìn về phía Huyền Nguyên, nhàn nhạt lên tiếng: "Vương, ngài theo ta vào đây!"
Huyền Nguyên gật đầu, đi theo sau đại trưởng lão vào trưởng lão viện.
Lúc này đây, không có người nào phát hiện, vương hậu vốn đứng phía sau Huyền Nguyên đã biến mất tự bao giờ.
Trong trưởng lão viện, an tĩnh mà trang nghiêm, Huyền Nguyên có chút thấp thỏm, không biết đại trưởng lão gọi mình theo là vì chuyện gì.
Đại trưởng lão và các vị trưởng lão khác quay sang liếc nhìn nhau một cái, rồi mới cùng nhìn về phía Huyền Nguyên, sau đó thở dài: "Vương, có một chuyện mà chúng ta vẫn luôn gạt ngài. Đó là một lời di huấn* do tổ tiên lưu lại."
(*di huấn: lời dạy lúc sinh thời hoặc để lại sau khi mất, tương tự di ngôn, nhưng di ngôn là lời trăn trối, còn di huấn như là quy tắc dạy dỗ để lại và bắt buộc con cháu tuân theo.)
"Di huấn?" Huyền Nguyên sửng sốt, hỏi: "Là di huấn gì?"
Đại trưởng lão trầm ngâm một lúc lâu: "Tổ tiên lưu lại di huấn, ngàu sau, người nào có thể dẫn dắt chúng ta rời khỏi nơi này, thì người đó chính là vị thần do trời cao phái xuống cứu vớt chúng ta, bằng không, ngài cho rằng tại sao bao nhiêu năm qua ta vẫn luôn bảo các người phải kính sợ thần?"
"Đại trưởng lão, ý của người là....." Huyền Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn đại trưởng lão: "Nếu như Vân Lạc Phong thật sự tìm được phương pháp rời khỏi nơi này ở cấm địa, thì cô nương ấy chính là người mà thần linh phái xuống cứu vớt chúng ta?"