Editor: QR
Thân ảnh của nàng nhanh như một trận gió, gào thét lướt qua, ngoại trừ âm thanh bên tai, không có cách nào bắt giữ được động tác của nàng.
Sắc mặt mọi người đều vô cùng sửng sốt, có lẽ không nghĩ tới chỉ bằng lực lượng Thánh Vương sơ cấp, Vân Lạc Phong lại có tốc độ nhanh như vậy…
Chờ đến khi bọn họ phục hồi lại tinh thần, thiếu nữ đã tới phía sau một người trong số đó.
Kiếm trong tay nàng chứa ánh sáng lạnh thấu xương, nhanh mà sắc bén, nếu không phải người nọ phản ứng đúng lúc, quay đầu lại, che chắn một chút, chỉ sợ đầu của hắn đã bị trường kiếm sắc bén chém xuống.
“Đáng chết!”
Người nọ bị dọa đổ mồ hôi lạnh, chính mình tốt xấu cũng đã tới Thánh Vương trung cấp, sao có thể thua ở trên tay một người sơ cấp.
Nhưng mà không đợi hắn thoát khỏi kinh hách, công kích của Vân Lạc Phong giống như mưa sao băng, ầm ầm lao tới, không cho hắn bất cứ cơ hội phản ứng nào.
Phụt!
Hai kiếm va chạm vào nhau, một lực lượng cường hãn thâm nhập vào cơ thể, khiến thân thể của hắn lui về phía sau vài bước, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ bạch y lại xuất hiện ở trước mặt.
Ồn ào!
Ồn ào xôn xao!
Mấy người khác từ phía sau bay nhanh về phía Vân Lạc Phong, công kích cũng không hề lưu tình hướng về phía thiếu nữ.
Ai ngờ, phía sau thiếu nữ giống như có mắt, nàng bỗng nhiên xoay người, kiếm trong tay chém ra một đường kiếm, vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn!
Một người đột nhiên không kịp phòng bị, ngực bị kiếm vẽ ra một lỗ hổng, máu tươi chảy ròng ròng, chật vật đến cực điểm.
“Nha đầu này không giống như là Thánh Vương sơ cấp, thực lực của nàng ít nhất là ở Trung Giai hoặc Cao Giai, hơn nữa tốc độ của nàng quá nhanh, mấy người chúng ta không phải là đối thủ của nàng.”
Cuối cùng trong đó cũng có một người tỉnh ngộ, vội vàng nói: “Mau, chúng ta trở về tìm viện binh.”
Nghe được lời này, mọi người không còn có suy nghĩ chiến đấu kịch liệt nữa, xoay người muốn chạy trốn.
Ngay sau khi bọn họ nói xong, mới vừa đi không được vài bước, một bóng dáng bạch y lại lần nữa lướt qua, chắn trước mặt bọn họ.
Thiếu nữ vẫn nở nụ cười vui vẻ như cũ, tà khí nhìn bốn phía: “Muốn chạy? Không biết các ngươi muốn chạy đến chỗ nào?”
“Nha đầu, chúng ta là người của Vu Yêu Cốc.” Một người kìm nén sự hoảng loạn trong nội tâm, nó: “Nếu ngươi muốn chiến đấu với chúng ta chính là đối địch với Vu Yêu cốc, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ.”
Vân Lạc Phong nhướng mày: “Nghĩa là nếu ta thả các ngươi đi, Vu Yêu Cốc sẽ buông tha cho ta sao?”
Nghe vậy, người nọ còn tưởng rằng Vân Lạc Phong định buông tha cho bọn họ, vội vàng gật đầu: “Không sai, ngươi để chúng ta rời đi, người Vu Yêu Cốc tuyệt đối sẽ bỏ qua cho các ngươi.”
“Một khi đã như vậy…” Vân Lạc Phong hơi nheo hai mắt lại: “Vậy các ngươi có thể đi rồi.”
Nàng vừa mới dứt lời, người Vu Yêu Cốc đã hiểu rõ ý của nàng, mấy người thở dài nhẹ nhõm, mỉm cười nói.
“Cô nương, lần này ngươi thả chúng ta đi, Vu Yêu Cốc chúng ta tuyệt đối sẽ không truy trách, các huynh đệ, chúng ta đi trước đi.”
Chờ bọn họ về tới Vu Yêu Cốc sẽ thỉnh cầu những cường giả khác tới giết nàng!
Có lẽ mấy chữ kia của Vân Lạc Phong khiến người Vu Yêu Cốc buông xuống tất cả đề phòng, vui cười đi về phía núi Vu Sơn, hơn nữa ngay cả nhìn cũng không nhìn Vân Lạc Phong một cái đã đi ngang qua bên cạnh nàng.
Ngay khi bọn họ mới vừa từ bên cạnh Vân Lạc Phong vượt qua, đột nhiên, một thanh trường kiếm từ phía sau đâm qua người họ, một người trong đó còn không kịp phản ứng lại, kiếm xuyên qua lưng hắn làm hắn kinh ngạc mở to hai mắt.
Đến tận lúc chết hắn cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì…
“Nha đầu thúi, ngươi muốn làm gì?” Mấy người khác phản ứng kịp, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, lên tiếng chất vấn: “Là ngươi thả chúng ta đi, vì sao ngươi lại lật lọng?”