Edit: Sahara
Hơn nữa, từ nay về sau, Hoàng gia chỉ còn lại một mình nàng, nàng không còn là đại tiểu thư yêu kiều cao quý nữa.
"Hoàng Oanh Oanh, chúng ta lưu lại đây ba ngày, trong ba ngày này ta sẽ làm cho yết hầu của ngươi bình phục, những vết thương trên người của ngươi, ta cũng sẽ nhanh chóng chữa lành!"
Lời nói của Vân Lạc Phong làm Hoàng Oanh Oanh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nàng ta mang theo tia cảm kích.
Vốn dĩ nàng chỉ nghĩ nhờ Vân Lạc Phong giúp mình báo thù, lại không ngờ tới việc Vân Lạc Phong sẽ giúp mình chữa trị vết thương.
Người trong thiên hạ đồn đại, tháp chủ Y Tháp Vân Lạc Phong, tính tình ngoan tuyệt (*ác độc), lạnh nhạt vô tình, sát phạt quyết đoán, diệt cỏ luôn diệt tận gốc! Nhưng thời khắc này, Hoàng Oanh Oanh lại phát hiện, thiếu nữ tuyệt mỹ trước mắt là một người rất rất tốt.
Thật không biết vì sao người bên ngoài lại chửi bới nàng ấy như vậy?
Chẳng lẽ là do ghen ghét?
Không sai, khẳng định là ghen ghét! Bởi vì ghen ghét cho nên bọn họ mới chửi bới đồn đại thiếu nữ tốt đẹp như thế này thành một ma đầu tuyệt tình thích giết chóc.
"Làm sao thế?" Vân Lạc Phong phát hiện Hoàng Oanh Oanh có điều khác thường, ngẩng đầu lên hỏi.
Hoàng Oanh Oanh vội vàng lắc lắc đầu, đáy lòng thầm cảm thấy ấm áp.
Từ lúc người thân đều đã qua đời, chưa từng có người nào đối xử với nàng tốt như vậy.
________
Ba ngày.
Thoáng cái đã trôi qua.
Sáng sớm của ba ngày sau, Vân Lạc Phong đang ngồi uống trà, thì một thiếu nữ toàn thân mặc váy dài màu vàng xốc tấm vải mành lên, từ trong phòng bước ra.
Giọng nói nàng ta có chút khàn khàn, nhưng đã có thể mở miệng nói chuyện được rồi: "Đa tạ ngươi!"
Câu nói đầu tiên mở miệng, chính là lời cảm tạ Vân Lạc Phong.
"Ngươi gần như đã hồi phục rồi, chúng ta đi thôi!" Vân Lạc Phong nhìn Hoàng Oanh Oanh, nói: "Đúng rồi, ngươi thông qua đâu mà đến Thất Châu Đại Lục?"
"Là Trầm gia chủ!" Hoàng Oanh Oanh chớp chớp mắt, cất giọng nói khàn khàn đáp: "Trầm gia chủ tự xưng là bằng hữu của ngươi, nói là có thể giúp ta, sau đó thì đưa ta đến Thất Châu Đại Lục này."
Trầm Ngọc Khanh?
Vân Lạc Phong ngẩn ra.
Nếu Nam Cung Vân Dật giúp đỡ Hoàng Oanh Oanh thì còn có thể giải thích được, bởi vì bản tính Nam Cung Vân Dật lương thiện, lại thích xen vào chuyện người khác!
Nhưng Trầm Ngọc Khanh là loại người gì chứ?
Nam nhân kia ngoài mặt thì như trích tiên, nội tâm lại cực kỳ lạnh nhạt, hắn tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của người khác, cho dù Hoàng Oanh Oanh và nàng có cùng một kẻ địch cũng vậy!
"Trầm Ngọc Khanh còn nói gì với ngươi không?" Vân Lạc Phong uống một ngụm trà, hỏi.
Hoàng Oanh Oanh cẩn thận mà nhìn Vân Lạc Phong: "Trầm gia chủ nói, nếu ngươi có thể giúp ta báo thù, thì từ nay về sau ta phải nguyện trung thành với ngươi, tuyệt không thể phản bội!"
Bảo Hoàng Oanh Oanh trung thành với nàng?
Vân Lạc Phong khẽ cau mày, Hoàng Oanh Oanh này thiên phú không cao, dù là ở Vô Hồi Đại Lục thì cũng chỉ xếp ở hàng ngũ trung đẳng, huống chi là ở Thất Châu Đại Lục này.
Chẳng lẽ.... Nàng ta còn có chỗ nào đặc biệt?
"Chúng ta đi thôi!"
Nếu Trầm Ngọc Khanh đã nói như vậy, thì nhất định là có lý do của hắn, nhưng hiện giờ hắn không có ở đây, nên nàng không có cách nào dò hỏi được.
"Được!" Hoàng Oanh Oanh nở nụ cười, nàng cười lên rất xinh đẹp, làm đôi mắt người đối diện phải sáng ngời.
"Hai vị cô nương, các người phải đi rồi sao?" Lão bá sợ là đã biết tối nay Vân Lạc Phong phải rời đi, cho nên có chút không nỡ mà hỏi.
Một mình ông cô độc đã lâu, khó khăn lắm mới có hai vị cô nương đến đây, nhưng nhanh vậy thì đã đi rồi.
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, nói: "Chờ lần sau quay lại đây, ta sẽ đưa đến cho lão một người để bầu bạn."
Lúc này đây, Vân Lạc Phong bỗng nhớ đến quyển sách của Tuyệt Thiên mà mình có được.
Trong quyển sách kia, có thể chế tạo được con rối có sinh mệnh.
Chỉ là bao lâu nay, nàng vẫn chưa từng làm thử!
=== ====== ====== ====== ===