Edit: Sahara
Thân phận Vân Lạc Phong thế nào, có quan hệ gì với nàng?
Người nàng thừa nhận, chỉ có một!
"Đi thôi!" Vân Lạc Phong nhún nhún vai: "Đợi đến ngày mai thì chúng ta có thể xuất phát, rời khỏi Thiên Duyệt Thành!"
Hồng Loan không nói gì, nàng quay đầu lại nhìn về hướng của Y Đường, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh.
Nếu nàng và phụ thân đoán sai, Vân Lạc Phong không phải là người Quân gia, vậy nàng..... Tuyệt đối sẽ không để người của Quân gia thương tổn đến Vân Lạc Phong.
___________
Y Đường.
Hai lão nhân gia rốt cuộc cũng chịu ngừng lại, đứng tại chỗ thở hòng học, trán ướt đẫm mồ hôi.
Tuy nhiên, đợi khi họ quay đầu nhìn lại, thì bỗng phát hiện Vân Lạc Phong đã mất tích.
"Đồ nhi của ta đâu?" Mục Động ngây ngẩn cả người.
"Đi rồi!" Linh Nhi mở to đôi mắt sáng ngời: "Vừa rồi con thấy hai người đánh quá nhập tâm, tưởng rằng hai người thích đánh nhau, cho nên mới không có lên tiếng nhắc nhở."
"Cái gì?" Mục Động sửng sốt, vội vàng hỏi: "Vậy con có thấy nha đầu kia đi hướng đông hay là hướng tây không?"
"Tây!"
Linh Nhi mở to mắt nói dối.
Ở trong lòng các trưởng bối, Linh Nhi vẫn luôn là đứa trẻ thành thật, cho nên Mục Động không hề nghi ngờ nàng mà vội vàng chạy về hướng tây đuổi theo Vân Lạc Phong.
"Gia gia, Vân cô nương đi về hướng đông đó, nàng chắc cũng chưa đi xa, người mau mau đuổi theo đi, đừng để cho Mục gia gia tìm được cô nương ấy trước!"
Quân lão gia tử cười ha ha hai tiếng, sờ sờ đầu nhỏ của Quân Linh Nhi: "Con đúng là một tiểu hồ ly đen tối, chờ sau khi gia gia thu được đứa đồ đệ này, thì sẽ để cho con được về nhà mấy ngày."
"Gia gia, Linh Nhi muốn đi theo gia gia!"
"Nha đầu này, đừng cho là ta không biết, trong lòng con vẫn luôn nhớ cha mẹ mình, mấy năm nay gia gia thật có lỗi với các người, qua mấy ngày nữa, gia gia sẽ để cho con về nhà đoàn tụ với cha mẹ một đoạn thời gian."
"Cám ơn gia gia!" Linh Nhi nở nụ cười tươi tắn, chiếu sáng đến tận lòng Quân lão gia tử: "Nhưng chuyện Linh Nhi thích nhất, vẫn là đi theo gia gia vào nam ra bắc. À phải, người mau đuổi theo Vân cô nương đi! Bằng không, đợi lát nữa Mục gia gia phát hiện mình bị lừa, khẳng định là sẽ chạy về hướng đông!"
"Được! Ha ha ha.."
Quân lão gia tử cười to hai tiếng, một bộ trường bào màu trắng nhanh chóng biến mất trong Y Đường.
Thời khắc này, trong Y Đường, mọi người đều thấy bàng hoàng, ai cũng không ngờ được rằng, một tiểu cô nương ngây thơ trong sáng như vậy mà lại có thể làm ra hành vi lừa gạt.
Đáng thương cho Mục Động, ai bảo ông không có một đứa cháu gái tri kỉ như vậy làm gì, cho nên không thắng được Quân lão gia tử....
Đáng tiếc, Quân Linh Nhi quá xem trọng chỉ số thông minh của Mục Động rồi, chờ sau khi ông lục soát hết Tây thành mà vẫn không tìm thấy Vân Lạc Phong, thì lúc này ông một chợt tỉnh ngộ, phát giác ra bản thân bị lừa rồi.
Vì thế, một ngày kia, trên đường phố Thiên Duyệt Thành bỗng vang lên một tiếng hét phẫn nộ của lão giả, rất lâu cũng chưa tiêu tán....
"Quân Lăng Thiên, Quân Linh Nhi, hai ông cháu các ngươi dám liên hợp lại lừa gạt ta! Tốt! Rất tốt! Ta muốn đoạn tuyệt với đám người các ngươi! Thế bất lưỡng lập*!"
(*Thế bất lưỡng lập: không đứng cùng một phía, tương tự câu không đội trời chung.)
_________
Khách điếm.
Chân trước của Vân Lạc Phong và Hồng Loan mới vừa đi vào, thì chân sau của Quân lão gia tử đã đuổi tới, ông cười tủm tỉm cản đường của Vân Lạc Phong lại, nói: "Vân cô nương, y thuật của ngươi làm ta rất ngạc nhiên, không biết ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta hay không?"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh: "Sư phụ của ta đã đủ nhiều rồi, không thể tiếp tục bái sư nữa, nếu như ông muốn, thì chúng ta có thể cùng nghiên cứu và thảo luận một chút về y thuật!"
"Ha ha!" Quân lão gia tử thấy Vân Lạc Phong cũng không có hoàn toàn cự tuyệt mình, liền cười mấy tiếng đầy sảng khoái: "Không bái sư cũng không sao, ta thấy tuổi tác của ngươi cũng không lớn hơn cháu gái ta bao nhiêu, nếu không ngại thì hãy gọi ta một tiếng gia gia đi, xem như là ta có thêm một đứa cháu gái tiện nghi."
=== ====== ====== ====== ===