Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
“Phụ thân,” Hồng Loan chuyển ánh mắt về phía Hồng Lăng, nói, “Người hạ lệnh phong sát ả, bất kỳ thế lực nào cũng không được tiếp nhận ả, con muốn ả tự thân tự diệt!”
Cuối cùng, Hồng Loan vẫn thủ hạ lưu tình, đơn giản là ngoại trừ Lăng Trần, Hạ Sơ cũng không gây ảnh hưởng gì đến chuyện của nàng.
Mà những chuyện Hạ Sơ làm chẳng liên quan tới nàng.
“Không!”
Cho dù là trừng phạt như thế, Hạ Sơ cũng không nhịn được mà tuyệt vọng hét lên một tiếng: “Hồng Loan cô nương, cầu xin ngươi thả ta ra, cầu xin ngươi!”
Nếu như sau này Châu chủ phủ Đông Châu ra mệnh lệnh phong sát nàng, đừng nói gia tộc sẽ trục xuất nàng ra khỏi gia môn, mà từ nay về sau nếu muốn bám vào một tướng công giàu có cao sang cũng rất khó.
Cũng có nghĩa là cả đời nàng đều bị huỷ hoại rồi!
Nghĩ đến đây, Hạ Sơ bò quỳ đến trước mặt Hồng Loan, mạnh mẽ khấu đầu.
Nàng ta dùng sức để đập đầu xuống nên rất nhanh sau đó trên trán đã xuất hiện một mảng đỏ thẫm, máu tươi không ngừng chảy xuống.
“Hồng Loan cô nương, ta biết sai rồi, sau này ta không dám nữa, cầu xin ngươi tha cho ta, cầu xin ngươi……”
Hồng Loan nâng mày lên: “Ta nói rồi, đây là sự trả giá vì ngươi hãm hại Vân Lạc Phong!”
Nàng sẽ không tự mình ra tay giải quyết Hạ Sơ.
Nhưng một khi mệnh lệnh do Đông Châu phủ phát ra, cuộc sống của nữ nhân này ở trên đại lục sẽ không được bình yên đâu, có lẽ là sống không bằng chết!
“Cút!”
Sau khi Hồng Loan quát chói tai một tiếng thì lập tức có hai gã thị vệ tiến lên, bắt lấy hai cánh tay của Hạ Sơ rồi đột nhiên vứt nàng ta ra ngoài.
Phịch!
Thân thể Hạ Sơ lăn trên mặt đất mấy vòng, eo đau nhức, giờ phút này, hai mắt nàng chứa nước mắt bất lực, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Nàng biết, lúc này đây, mình nhất định không còn cơ hội xoay người!
Nhưng mà có lẽ vẻ điềm đạm đáng yêu đó sẽ hữu dụng với nam nhân, còn trước mặt Hồng Loan chỉ càng khiến nàng tăng thêm chán ghét mà thôi.
……
Trong phòng khách.
Không gian yên tĩnh.
Hồng Loan quay đầu, mắt phượng nhìn nam tử trung niên trên tòa cao, môi đỏ khẽ mở: “Cảm ơn.”
Hồng Lăng bỗng dưng run lên.
Nhiều năm như vậy, trong lòng Loan nhi vẫn luôn chán ghét hắn, bất luận hắn làm bao nhiêu thì vẫn không thể nghe hai chữ này.
“Người đừng hiểu lầm,” nhìn thấy Hồng Lăng kích động nhìn mình, Hồng Loan tiếp tục nói, “Con cảm ơn người chỉ vì vừa rồi người bảo vệ con, chuyện năm đó, chỉ sợ cả đời này con cũng không thể tha thứ cho người!”
Sự đau đớn khi mẫu thân chết, sao dễ dàng có thể tha thứ?
Nếu không, chẳng phải mẫu thân mất mạng vô ích sao?
“Ta biết,” Hồng Lăng cười khổ một tiếng, “Cho dù con không tha thứ cho ta, ta cũng sẽ dùng cả đời để bù đắp.”
Hồng Loan vốn định nói gì đó, nhưng tới bên miệng thì cuối cùng lại không nói ra.
Nàng nhìn Hồng Lăng rồi xoay người đi ra ngoài.
Phía sau, ánh mắt của Hồng Lăng vẫn luôn đuổi theo bóng dáng của nàng, cho đến khi nàng biến mất ở trong mắt hắn……
“Tiểu thư.”
Hồng Loan mới vừa đi ra khỏi phòng khách, một người khác lập tức xuất hiện trước mặt nàng, chắp tay, nói: “Người mà tiểu thư giao cho chúng ta tìm, đã có tung tích rồi!”
“Cái gì?” Hồng Loan vui vẻ trong lòng, “Quỷ Đế ở nơi nào?”
“Trung Châu, trấn Khô Long!”
“Được, ta biết rồi, ta lập tức đi tìm Vân Lạc Phong, nói cho nàng nghe tin tức tốt này!”
……
Giờ phút này, tửu lầu Thịnh Thiên, trong tửu lầu vốn rất náo nhiệt lại mang theo vẻ yên tĩnh.
Khách khứa dùng cơm ở đây đều trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía thiếu nữ đáng yêu đang càn quét mỹ thực trên bàn như gió cuốn mây tan, kinh ngạc nói không nên lời.
=== =========