Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
“Ngươi không dụ dỗ nàng, chẳng lẽ nàng dụ dỗ ngươi? Nếu Vân Lạc Phong không phải nữ nhân, có lẽ ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói.”
Nguyên nhân chính là vì Vân Lạc Phong là một nữ tử, hắn mới hiểu được, nữ nhân tên Hạ Sơ này đáng sợ cỡ nào!
Hạ Sơ giơ tay che mặt mình lại, mặc cho nước mắt chảy xuống từ giữa khe hở ngón tay.
Nàng ta hiểu rõ, cả đời này mình đã bị Lăng Trần vứt bỏ.
Gả vào Bắc Châu là một mộng tưởng xa xôi không thể với tới!
“Loan nhi……”
Lăng Trần ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào Hồng Loan, cổ họng của hắn có chút nghẹn ngào, còn có hối hận không nguôi.
“Ta biết sai rồi, nàng có thể cho ta một cơ hội nữa hay không?”
“Không thể!”
Hồng Loan cự tuyệt chẳng chừa đường lui cho hắn!
“Không, nàng không phải người nhẫn tâm như vậy, ta biết trước kia nàng cự tuyệt ta là xuất phát từ tuyệt vọng!” Lăng Trần còn ôm một hy vọng cuối cùng trong lòng, “Không phải có một câu gọi là lãng tử quay đầu quý hơn vàng, nếu ta đã quay đầu lại, vì sao nàng không cho ta cơ hội?”
Hồng Loan khoanh tay trước ngực, đánh giá Lăng Trần từ trên xuống dưới, trong đôi mắt phượng khí phách dần dần lộ ra ý cười.
“Ngươi dan díu với Hạ Sơ, cả người đều dính vi khuẩn…… Ngươi cho rằng, dựa vào cái gì mà ta phải chấp nhận ngươi? Xin lỗi, Hồng Loan ta chưa bao giờ sẽ chấp nhận lãng tử quay đầu lại! Đối ta mà nói, kẻ phạm phải sai lầm vĩnh viễn không thể xóa xạch vết bẩn! Ngươi đã không còn cơ hội.”
Nữ tử tuyệt tình làm thân mình Lăng Trần run lên, cuối cùng hắn không thể chống đỡ được nữa, ngã thật mạnh xuống mặt đất.
“Ta mệt rồi,” Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo, “Ta đi nghỉ ngơi trước, không có chuyện gì thì đừng tới quấy rầy ta.”
Nói xong lời này, nàng đóng cửa phòng lại.
Chuyện kế tiếp, Hồng Loan có thể tự mình xử trí, không cần nàng hỏi đến.
“Người đâu, mời Lăng Trần đi ra ngoài cho bổn châu chủ!” Hồng Lăng cắn răng, nói thêm một câu, “Từ nay về sau, Châu chủ phủ không chào đón hắn đến nữa! Bên cạnh đó, hôm nay là ai để bọn họ tiến vào, bắt lấy xử trí theo quy định!”
Sau khi ném ra lời này, Hồng Lăng nhìn nữ nhi của mình, trầm giọng nói: “Con đi với ta, ta có lời muốn nói cùng con.”
Hồng Loan hơi nâng mày lên, chậm rãi đi theo sau Hồng Lăng.
……
Bên trong thư phòng, Hồng Lăng vẫn chưa mở miệng, Hồng Loan không mở lời trước, không khí trở nên nghiêm túc cẩn thận, lộ ra áp bách.
“Loan nhi,” Cuối cùng Hồng Lăng không nhịn được, chậm rãi mở miệng, “Ta biết, những năm gần đây con vẫn luôn trách vi phụ quá ham mê lợi ích, cho nên mới đánh mất mẫu thân của con.”
Hồng Loan lạnh lùng cười: “Người biết là được.”
Chuyện này đã in sâu trong lòng nàng, nhiều năm qua cũng chưa từng mất đi.
“Nhưng con biết vì sao trong Châu chủ phủ này, ngoại trừ con thì không còn có bất kỳ đứa con nào để nối dõi không?”
“Là báo ứng!”
Mặc dù lúc này Hồng Lăng không còn thiên vị Lăng Trần nữa, nhưng nàng vẫn không thể dẹp bỏ thành kiến trong lòng mình.
Nếu không phải vì phụ thân, mẫu thân chẳng cần cố gắng đột phá để chứng tỏ bản thân, cũng sẽ không nổ tan xác mà chết……
Tất cả chuyện này đều do ông ấy vì muốn củng cố thế lực mà nghênh thú tiểu thiếp.
Hồng Lăng cũng không tức giận, hắn cười khổ lắc đầu nói: “Đó là bởi vì, sau khi ta nạp thiếu đều lén cho bọn họ uống vào một loại dược liệu, khiến các nàng vĩnh viễn không thể sinh dục!”
Hồng Loan sửng sốt, không dám tin ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Hồng Lăng.
“Ta biết cách làm của ta quá mức tàn nhẫn độc ác, nhưng ta có thể cho các nàng ấy có cuộc sống cẩm y ngọc thực, cho các nàng địa vị chí cao vô thượng, nhưng vĩnh viễn sẽ không để bọn họ sinh con nối dõi cho ta!” Hồng Lăng đè bả vai Hồng Loan lại thật chặt.
=== ====== =====