Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1331: Giả bệnh (1)




Edit: Sahara

Quán trà tửu lâu.

Hồng Loan vừa mới bước chân vào, tiểu nhị liền bước lên nghênh đón, mặt lộ ra vẻ cung kính, hỏi han ân cần: "Hồng Loan tiểu thư, người đã về rồi?"

"Những ngày ta không ở đây, có người nào động qua gian phòng của ta hay không?" Hồng Loan quét mắt nhìn tiểu nhị, mở miệng dò hỏi.

"Việc này...." Tiểu nhị lau đi mồ hôi trên trán, cẩn thận mà nhìn về phía Hồng Loan: "Hồng Loan tiểu thư, trong lúc người không ở đây, Lăng Trần công tử từng dẫn theo một vị cô nương đến đây. Tiểu nhân không dám ngăn cản Lăng Trần công tử, cho nên....."

Lăng Trần?

Dẫn theo cô nương?

Trên mặt Hồng Loan hiện lên một tia lạnh lùng, giọng nói bá đạo làm rung động cả tâm can: "Ta không thích người khác động vào đồ vật của ta! Ngươi lập tức đem bộ bàn ghế này ném đi cho ta, đổi mới hết toàn bộ, ta chỉ cho ngươi thời gian một khắc, đừng để cho bằng hữu của ta đợi quá lâu!"

Tiểu nhị nghe thấy lời này, vội vàng vâng dạ một tiếng rồi lui ra, lúc này hắn ta mới kịp quan sát vị thiếu niên mặc bạch y theo sát Hồng Loan, tức thì, đáy mắt tiểu nhị liền hiện lên một tia kinh diễm.

Những năm gần đây, tiểu nhị cũng từng gặp qua không ít người, nhưng chưa từng thấy nam tử nào lớn lên đẹp như thế, so với nữ tử còn đẹp hơn nhiều.

"Còn dám nhìn thêm nữa, ta lập tức chọc mù hai mắt của ngươi!" Hồng Loan thấy tiểu nhị cứ nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong, ngay lập tức sắc mặt liền trầm xuống, lạnh giọng quát lên: "Ngoài ra, gian phòng này đã được ta bao quanh năm, thì cho dù ta không ở nơi này, những người khác cũng không có tư cách sử dụng, lần sau, nếu như ngươi còn dám để người khác vào đây, thì cái tửu lâu này của ngươi cũng không cần mở cửa nữa. Vân Lạc Phong, chúng ta đi!"

Hồng Loan kéo lấy tay Vân Lạc Phong, đi thẳng lên lầu hai của tửu lâu.

Khóe môi Vân Lạc Phong khẽ dương cao, gợi lên một độ cong tà khí, nàng cũng không có tránh thoát bàn tay của Hồng Loan, để mặc cho Hồng Loan kéo mình vào gian phòng.

Rầm!

Hồng Loan giơ chân đạp mạnh làm cửa gian phòng mở ra, đôi mắt lạnh lùng đảo qua bộ bàn ghế sạch sẽ mộc mạc, mày liễu nhíu chặt, đôi con ngươi bừng lên lửa giận.

"Xem ra, ta chờ không được người của tửu lâu đến dọn dẹp rồi, hiện tại ta nhìn thấy bộ bàn ghế này thì liền khó chịu."

Vụt... Vụt...

Hồng Loan vung tay áo tạo nên một cơn lốc, phá hủy hết bàn ghê trong phòng, xong, nàng phủi phủi tay, quay đầu lại nhìn tiểu nhị vừa bước tới, cong môi cười mà nói: "Nhớ kỹ, ta trả bạc cho các ngươi để bao gian phòng này, thì có nghĩa là gian phòng này hoàn toàn thuộc về ta, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào! Lập tức cút cho ta!"

Tiểu nhị tè ra quần mà lăn ra ngoài, không bao lâu sau, liền có một đám người đến thu dọn bàn ghế, hơn nữa, còn thay một bộ bàn ghế mới cho Hồng Loan.

"Vân Lạc Phong!" Hồng Loan ngồi xuống, rót cho Vân Lạc Phong một ly trà, nhướng mày mà nhìn Vân Lạc Phong: "Ngươi có cảm thấy ta quá bá đạo không?"

Vân Lạc Phong khẽ nhấp một ngụm trà, rồi chậm rãi đặt ly trà xuống: "Bá đạo có gì không tốt? Nếu có người ghét bỏ tính cách của ngươi, vậy chỉ có thể chứng minh..... Hắn ta không yêu ngươi mà thôi! Huống chi, việc này ngươi không có sai, nếu ngươi đã trả bạc cho tửu lâu, thì bọn họ không có quyền đem đồ của ngươi cho người khác dùng. Cho nên, ngươi làm vậy cũng không có gì là sai cả!"

Hồng Loan cười ha ha hai tiếng, trong đôi mắt cũng tràn đầy ý cười: "Vân Lạc Phong, ta nghĩ.... Sau này chúng ta có thể trở thành tri kỷ của nhau."

Vân Lạc Phong hơi hơi nheo hai mắt lại: "Chỉ hy vọng được như thế! Đúng rồi, Hồng Loan, ngươi giúp ta chuyện này."

"Nói, chỉ cần có thể giúp được, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi!"

"Linh hồn Chi Quả! Giúp ta tìm Linh Hồn Chi Quả, thuận tiện.... Cũng giúp ta điều tra một chút về lai lịch của đứa bé đi theo bên cạnh ta."

Nếu như nàng tự mình đi tra những việc này, thì vĩnh viễn cũng không bằng được với việc nhờ thế lực trong tay Hồng Loan.

=== ====== ====== ====== ====