Edit: Sahara
Vừa dứt lời, Lăng Hải liền vụt một tiếng mà lao nhanh về phía trước.
Tuyết Oánh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau.
___ ___
Trên chiến trường.
Đối mặt với công kích của chúng trưởng lão, Hồ Li không hề sợ hãi, khuôn mặt tuấn mỹ trước sau vẫn không có biểu tình gì.
Đúng lúc này.....
Một giọng nói phẫn nộ từ trên không trung truyền tới, làm cho hai bên đang chiến đấu tách ra.
"Dừng tay cho ta!"
Giọng nói này giống như là ma âm, xuyên qua lỗ tai đánh vào trong lòng mọi người, giống như là một cây búa đánh xuống, làm tất cả đều chấn động.
Hồ Hựu Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai người từ trên không trung đi xuống.
Trong đó có một vị lão giả, sắc mặt ông vì phẫn nộ mà có vẻ xanh mét, người còn lại là một nữ tử lớn tuổi! Vì bảo dưỡng khóe léo, cho nên trên mặt không hề có nếp nhăn, ngược lại còn trông rất kiều mị.
"Ngươi.... Các ngươi là....." Hồ Hựu Vũ ngẩn người, ông nhíu mày trầm ngâm hết nửa ngày: "Ta nhớ rõ ngươi, hình như ngươi là trưởng lão của học viện Tây Châu."
Trưởng lão của học viện Tây Châu?
Tất cả mọi người đều sửng sốt, trưởng lão của học viện Tây Châu, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
Hồ Hựu Vũ từng gặp qua Lăng Hải, là do ông may mắn, khi còn trẻ, ông theo phụ thân vân du tứ hải, tình cờ gặp được Lăng Hải được người người tán dương, cho nên đem Lăng Hải ghi tạc trong lòng.
(*vân du tứ hải: đi khắp bốn biển, đi khắp nơi.)
Thế nhưng, Lăng Hải lại không quen biết Hồ Hựu Vũ, ông đi từ trên không trung xuống, rồi bước nhanh đến trước mặt Vân Lạc Phong, vẻ mặt khẩn trương.
"Đồ nhi, con có chuyện gì không?"
Đồ nhi?
Tựa như sét đánh giữa trời quang, Hồ Hựu Vũ ngây dại.
Thiếu nữ này là đồ đệ của Lăng Hải trưởng lão?
Không có khả năng!
Đồ đệ của Lăng Hải trưởng lão tại sao lại đi chung với Hồ Li?
"Không có chuyện gì!" Vân Lạc Phong nhún nhún vai: "Người có chuyện là Hồ Li, không phải con!"
Nghe được lời này, Lăng Hải liền xoay người nhìn về phía Hồ Li, cất giọng lạnh lùng: "Hồ Li, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hồ Li nhìn Hồ Hựu Vũ, giải thích: "Ông ta liên hợp cùng người khác, hãm hại cha ta! Hiện giờ ta đang tính sổ với ông ta!"
"Ngươi nói bậy!" Hồ Hựu Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Li: "Kẻ hãm hại cha ngươi là Âu Dương Thiên Nhiên, không phải ta, Lăng Hải trưởng lão, ngài đừng nghe hắn nói hươu nói vượn! Ta thân là thúc thúc của hắn, làm sao có thể hại cha hắn được?"
Lăng Hải hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin đệ tử của học viện ta, hay là tin tưởng lời của ngươi?"
Dứt lời, Lăng Hải liền quay sang nhìn Hồ Li lần nữa, hận rèn sắt không thành thép mà nói: "Hồ Li, ngươi tốt xấu gì cũng là đệ tử Thiên bảng của học viện chúng ta, đối phó những kẻ này cần phí sức như vậy? Lỡ như bọn chúng không cẩn thận làm tổn thương đến đồ nhi bảo bối của ta thì sao hả?"
Thời khắc này, Lăng Hải hiển nhiên là đã quên mất, thực lực của Vân Lạc Phong còn mạnh hơn cả Hồ Li.
Những kẻ này sao có thể làm tổn thương đến nàng?
Nhưng hiện tại không có ai để ý đến những lời này, bọn họ đều bị mấy chữ trong câu nói vừa rồi của Lăng Hải dọa cho sợ ngây người.....
Đệ tử Thiên bảng?
Hồ Li thật sự là đệ tử Thiên bảng trong học viện?
Thân mình Hồ Hựu Vũ run lên, lảo đảo vài bước, cuối cùng không thể chống đỡ được mà ngã cái phịch xuống đất.
Sắc mặt của ông ta tái nhợt, vẻ mặt lộ ra hoảng sợ, đoán chừng trong lòng đang hối hận đến xanh ruột.
Dù thế nào Hồ Hựu Vũ cũng không ngờ tới, Hồ Li thật sự là đệ tử Thiên bảng.
"Không! Ta còn có Bạch Túc công tử!" Hai mắt Hồ Hựu Vũ đang tuyệt vọng lại bắt đầu tràn ngập hy vọng.
Sao ông ta lại quên mất Bạch Túc công tử?
Lấy thực lực của Bạch Túc công tử mà nói, khẳng định là có thể đánh bại đám người trước mắt này.
Lúc này, Hồ Hựu Vũ căn bản không có nghĩ đến, nếu Bạch Túc thật sự có thể nắm chắc đánh bại được đám người Vân Lạc Phong, vậy hắn.... Sao lại phải che giấu chính mình, để cho ông ta đi làm chim đầu đàn?