Editor: QR
Ánh mắt Hồ Ly càng thêm âm lãnh, lạnh lùng nhìn nam nhân trung niên ngã xuống đất, đang khóc rống lên.
Trong khoảng thời gian này, đối với biến cố phát sinh trong gia tộc Hồ Ly, toàn bộ người trong thành Lạc Hoa không ai không biết, cho nên, hiện giờ nghe được nam nhân trung niên nói đều không nhịn được lên tiếng chỉ trích.
“Hồ y sư này cũng thật quá đáng, chữa trị làm chết người còn không biết xấu hổ tự xưng là y sư.”
“Chậc chậc, Hồ gia này là y học thế gia không sai, nhưng Hồ gia vẫn luôn được Hồ Hựu Vũ trông coi, ta đoán có lẽ do y thuật của Hồ Văn Vũ này không được, cho nên Hồ gia mới không trọng dụng hắn.”
Hồ Văn Vũ trong miệng người này chính là phụ thân của Hồ Ly!
Hồ Ly cười lạnh nhìn về phía nam tử trung niên đang khóc rống, đáy mắt hiện lên sự âm ngoan.
Lúc trước hắn còn không kịp truy vấn người bị phụ thân chữa trị chết rốt cuộc là người phương nào, hiện giờ nhìn thấy người nam nhân này, trong lòng của hắn mới cảm thấy chuyện này tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.
Nam nhân trước mắt thiếu chút nữa đã trở thành nhạc phụ của hắn!
Từ nhỏ hắn đã đính hôn với nữ nhi của nam nhân này, cho dù hắn không thích nữ nhân kia nhưng cũng vì mệnh lệnh của phụ thân nên định tuân thủ hôn ước!
Nhưng mà…
Nữ nhân này tằng tịu với nam nhân khác, còn hoài hài tử, thế nhưng lại muốn cho hắn cõng cái nồi này!
Hắn giận dữ, từ chối hôn sự, hơn nữa không nhận hài tử đó là của mình.
Cuối cùng phụ thân thân sinh của hài tử đó đứng ra thừa nhận hài tử.
Rơi vào đường cùng, nữ nhân này chỉ có thể gả cho phụ thân của hài tử. Đáng tiếc, sau khi phụ thân của hài tử có được nàng cũng không quý trọng, thường xuyên tay đấm chân đá với nàng, bạo lực càng ngày càng tăng. Vốn dĩ nữ nhân muốn về gia tộc cáo trạng, kết quả bị nam nhân dùng hài tử uy hiếp, chỉ có thể nuốt quả đắng xuống.
Cho đến nữ nhân tuyệt vọng tự sát, chuyện này mới bị vạch trần ra, cũng khiến cho cho nam nhân đang khóc rống trước mắt hận mình thấu xương, cho rằng kết cục bi thảm của nữ nhi hắn đều là do mình tạo thành!
Cho nên Hồ Ly rất hoài nghi, cái trò khôi hài chữa bệnh chết người này có phải do người nam nhân này cố ý thiết kế hãm hại hay không?
“Hồ Ly, thằng nhãi ranh, ngươi phải đền mạng cho nhi tử của ta!” Nam nhân trung niên lại đứng dậy lần nữa, phẫn nộ nhào về phía Hồ Ly.
Lần này Hồ Ly không phản kháng, bị hắn nắm được vạt áo.
Hồ Ly rũ mắt, âm trầm nói nhỏ bên tai nam nhân trung niên: “Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Nếu để ta biết ngươi và Hồ Hựu Vũ thiết kế hãm hại phụ thân của ta, ta sẽ… Nhất định khiến hai nhà các ngươi trở thành địa ngục!”
Thân thể nam tử trung niên run lên, đáy mắt hiện lên sự kinh hoảng, cũng chỉ trong chớp mắt, Hồ Ly đã thoát khỏi tay của hắn, một thân xiêm y màu hồng nhanh chóng đi về phía phía trước, biến mất ở trong tầm mắt của hắn.
Nam nhân hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt âm trầm, âm thầm cắn răng, mắng ở trong lòng: “Hồ Ly, thằng nhãi ranh, muốn đối nghịch với ta, ngươi còn non lắm. Ngươi hại chết nữ nhi của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Cho dù nam nhân trung niên đã giết chết hung thủ ngược đãi nữ nhi của mình nhưng hắn luôn luôn cho rằng chuyện này Hồ Ly cũng sai!
Hắn lạnh lùng nhìn phương hướng Hồ Ly biến mất, trầm ngâm một lúc, đi đến hướng Hồ gia…
Hồ gia.
Hồ Hựu Vũ ngồi ở trong đại sảnh phẩm trà, ngay đúng lúc này, có hạ nhân tới báo, nói là Âu Dương Thiên Nhiên tới bái phỏng.
“Để hắn tiến vào.” Hồ Hựu Vũ nao nao, nói.
Người sai vặt lĩnh mệnh, lui ra.
Một lúc sau nam tử trung niên mặc tang phục đi từ ngoại viện đến.
Hồ Hựu Vũ nhìn thấy một thân tang phục kia, đen đủi khoát tay: “Âu Dương Thiên Nhiên, tại sao ngươi lại mặc thành như vậy tới đây?”