Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1237: Chiến đấu (2)




Edit: Sahara

"Ta không muốn ứng chiến, không có nghĩa là ta sợ hắn!"

Vân Lạc Phong lười biếng duỗi duỗi cái eo của mình: "Ngươi đi về trước đi, ta phải bắt đầu tu luyện rồi."

"Được rồi!"

An Tử Hạo bất đắc dĩ đứng lên: "Tiểu thư, chúng ta đi về thôi!"

Tiểu cô nương xinh xắn chớp chớp mắt, nắm tay An Tử Hạo cùng đi ra khỏi phòng.

Nhìn cánh cửa phòng đã đóng lại, tiểu cô nương xinh xắn quay đầu lại nhìn An Tử Hạo: "Tử Hạo ca ca, huynh quá dài dòng rồi. Muội cảm thấy cô nương ấy rất có chừng mực, hoàn toàn biết rõ bản thân mình đang làm cái gì!"

"Tiểu thư, đó là thiên tài bảng chữ Thiên! Người cảm thấy Vân cô nương đủ khả năng ứng phó với hắn ta sao?" An Tử Hạo thở dài một hơi, ấn đường nhíu chặt, càng thêm lo lắng.

Tiểu cô nương xinh xắn quay đầu lại nhìn cửa phòng đang đóng chặt một lần nữa, đôi mắt to tròn phát ra từng tia sáng sáng ngời.

"Đối với cô nương ấy, muội rất có lòng tin!"

Ngay cả chính bản thân bé cũng không biết cái lòng tin này từ đâu mà đến, nhưng bé dám chắc một điều, Vân Lạc Phong nhất định sẽ không có chuyện gì cả!

An Tử Hạo càng lúc càng lo lắng bất an, chỉ tiếc thực lực của hắn quá yếu, cái gì cũng không thể làm được, càng không đủ khả năng giúp đỡ Vân Lạc Phong bất cứ thứ gì...

"Muội đói rồi, Tử Hạo ca ca!"

Tiểu cô nương xinh xắn sợ An Tử Hạo lại tiếp tục lải nhải, liền vội vàng bắt sang chuyện khác, bé chớp chớp hai mắt to tròn ngập nước của mình, nói.

Vừa thấy ánh mắt này của bé, tim của An Tử Hạo liền bị hòa tan, vội vàng nói: "Tiểu thư, để ta dẫn người đi ăn cơm!"

"Được ~!"

Tiểu cô nương xinh xắn nở nụ cười, bé cười đến vô cùng ngây thơ hồn nhiên, tươi sáng như ánh mặt trời, soi sáng cho những linh hồn âm u tâm tối....

_______

"Ngươi nói Vân Lạc Phong cự tuyệt thư khiêu chiến?"

Trong gian phòng xa hoa tinh xảo, khi Hồ Li nghe người trở về hồi báo lại, đôi mắt hồ ly liền hơi nheo nheo lại một chút: "Nếu cô ta đã cự tuyệt khiêu chiến, vậy ta sẽ đích thân đi gặp nha đầu này một chuyến!"

"Dạ, Hồ Li sư huynh!"

Sau khi người này dứt lời, thì Hồ Li cũng đã đứng dậy, cất bước đi ra khỏi phòng, nhắm thẳng phương hướng phòng của Vân Lạc Phong mà đi.

_______

Vân Lạc Phong vừa mới tiến vào trạng thái tu luyện, thì lại cảm nhận được phía ngoài phòng có tiếng bước chân người, cô lập tức mở bừng hai mắt, cùng lúc đó, cửa phòng cũng bị người khác đẩy mở ra.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy người nam nhân vừa bước vào phòng mình kia, trong đầu Vân Lạc Phong chỉ hiện lên đúng có hai chữ.

Vưu vật!

(*vưu vật: từ chỉ người con gái đẹp, hiếm lạ. Nhưng nghĩa bóng thì lại ám chỉ những người đẹp lẳng lơ, có năng khiếu quyến rũ người khác, làm cho người ta mê đắm.)

Đúng vậy! Chính là vưu vật! Dù có dùng bất cứ từ ngữ nào để hình dung nam nhân này thì cũng không thể chuẩn xác bằng hai chữ này.

"Vân Lạc Phong?"

Hồ Li nhướng nhướng mi, hai mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang ngồi khoanh chân trên giường, trong đó chợt hiện lên một tia sáng xảo quyệt.

"Hồ Li?"

Vân Lạc Phong cũng nhìn về phía đối phương, sắc mặt bình tĩnh mà mở miệng hỏi ngược lại.

"Ta rất thích thái độ này của ngươi!" Hồ Li nhẹ nhàng híp híp hai mắt: "Chỉ là không biết thực lực của ngươi có đủ để làm cho ta thích giống như thái độ của ngươi hay không đây?"

Vân Lạc Phong hơi ngừng lại một chút: "Thực lực của ta có làm cho ngươi thích hay không là chuyện của ngươi, có liên quan gì đến ta? Nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy ta tu luyện!"

"Ta muốn đánh một trận với ngươi!"

Hồ Li trực tiếp rút kiếm ra, chĩa thẳng về phía Vân Lạc Phong.

Lúc này đây, bên ngoài cửa phòng đã có không ít học sinh vây xem, khi mà bọn họ nhìn thấy Hồ Li đến gây phiền phức với Vân Lạc Phong, đáy mắt người nào người nấy đều toát lên vẻ hưng phấn.

"Không rảnh!"

Thế nhưng, đối diện với Hồ Li kiêu ngạo, Vân Lạc Phong lại khá bình tĩnh mà ném cho hắn hai chữ.

"Nếu ta cứ một hai muốn đánh với ngươi thì sao?" đáy mắt Hồ Li chợt lộ ra tia sáng nguy hiểm, khóe môi khẽ cong lên, hỏi.

Vân Lạc Phong dứt khoát nhắm mắt lại, không để ý đến nam nhân cứ dây dưa lằng nhằng này nữa.

Tuy nhiên, thái độ của Vân Lạc Phong đối với hắn càng lãnh đạm, thì hứng thú của hắn đối với Vân Lạc Phong lại càng mãnh liệt. (*Sa: sao ca thích tự mình tìm ngược thế không biết???"

"Vân Lạc Phong, ngươi đánh một trận với ta, ngươi thắng, điều kiện tùy ngươi đề xuất!" Hồ Li hứng thú bừng bừng mà nói: "Nếu ta thắng, ta muốn ngươi làm thuộc hạ cho ta ba năm, tùy ta sai khiến!"