Edit: Sahara
"Đáng tiếc..... " Tiểu Mạch cố ý kéo dài, không chịu nói hết một lần: "Cha ta chướng mắt ngươi!"
(*chương trước Tiểu Mạch kiu dì là vì châm chọc Diêu Mộng Kỳ, chương này là nhục mạ ả nên sửa lại thành ngươi!)
Diêu Mộng Kỳ ngây ngẩn cả người, cô ta đột ngột ngẩng phắt đầu dậy, không hiểu gì cả mà chớp chớp mắt nhìn Tiểu Mạch.
Tại sao?
Tốt xấu gì thì thời điểm đứa bé bị ngược đãi mình cũng đứng ra nói chuyện giúp nó, theo lý mà nói, dưới tình huống như vậy, đứa bé này không phải là nên cần một người mẫu thân chịu bảo vệ nó như mình sao?
Tại sao nó lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?
"Cha của ta chỉ yêu có một mình mẹ ta mà thôi! Ngươi cho rằng, bằng vào mị lực của ngươi có thể vượt qua được mẹ của ta à?" Tiểu Mạch cười khẩy một tiếng.
Nữ nhân này quả là không biết thức thời, trước đó, nể tình ả ta tưởng rằng mình bị Vân Tiêu đánh đập mà ra mặt giúp mình, cho nên mình mới không có nói nhiều.
Bây giờ thì khác!
Bây giờ là do nữ nhân này không biết tốt xấu, vọng tưởng thay thế vị trí của chủ nhân trong lòng Vân Tiêu.
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Nghe thấy lời này, trong lòng Diêu Mộng Kỳ không hề có chút phẫn nộ nào cả, ngược lại còn càng lúc càng đồng tình với Vân Tiêu và Tiểu Mạch.
Nhìn mà xem, nữ nhân đáng chết kia ruồng rẫy phu quân, bỏ rơi hài tử, vậy mà phu quân cùng hài tử của ả ta còn nhớ nhung ả mãi không quên.
Nữ nhân như vậy, sao không bị ông trời giáng búa đánh chết đi cho rồi?
"Cha!" Tiểu Mạch tinh nghịch nháy nháy mắt, quay đầu nhìn Vân Tiêu đang đứng ở một bên, đáng yêu mà chớp chớp hai mắt to tròn: "Con muốn cùng với cái dì này chơi đùa một chút, có được không?"
Vân Tiêu vốn định ra tay đánh chết Diêu Mộng Kỳ ngay cho đỡ chướng mắt, nhưng sau khi nghe thấy lời này của Tiểu Mạch thì liền thu lại sát khí trên người, lãnh khốc mà gật đầu: "Tùy ngươi chơi!"
"Cám ơn cha~!"
Tiểu Mạch cười cực kỳ tươi tắn, cái tiếng cha này, quả thật là càng ngày càng gọi thuận miệng vô cùng.
Vân Tiêu cho Tiểu Mạch một cái liếc mắt: "Nhớ rõ! Lát nữa bố trí trận pháp xung quanh biệt viện, ta không hy vọng sau này lại có kẻ khác lẻn vào nhà!"
Lẻn vào thì cũng thôi đi, lại còn dám ăn đồ ăn hắn nấu cho Vân Lạc Phong.
Nghĩ đến chuyện này, vốn đang đi, Vân Tiêu liền dừng bước: "Đúng rồi, nhớ bắt ả ói hết những thứ vừa ăn cho ta!"
Sau khi ném xuống câu này, Vân Tiêu liền đi thẳng ra bên ngoài mà không thèm ngoảnh đầu lại lần nào nữa.
Trong toàn bộ phòng bếp lúc này, chỉ còn lại mỗi hai người là Tiểu Mạch và Diêu Mộng Kỳ mà thôi!
Diêu Mộng Kỳ chống đỡ thân mình bò dậy khỏi mặt đất, khuôn mặt tái nhợt khẽ nở nụ cười dịu dàng lấy lòng: "Tiểu công tử, lúc trước, tốt xấu gì ta cũng từng ra mặt nói chuyện giúp ngươi, cho nên mới đắc tội với cha ngươi, hiện tại, ngươi có thể nể tình chuyện này mà thả cho ta đi không?"
"Thả ngươi đi?" Tiểu Mạch cười khẩy một cái: "Dựa vào cái gì? Xác thật, trước đó là do ngươi hiểu lầm cha ta đánh ta, cho nên mới đứng ra giúp ta! Về điểm này, ta không thể nói là ngươi làm sai, mà chỉ có thể nói ngươi quá ngu xuẩn! Trên người ta ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có, ngươi nhìn như thế nào mà lại thấy là cha ta đánh ta hả?"
Diêu Mộng Kỳ biến sắc, người nam nhân này không phải giống như trong suy nghĩ của mình? Chẳng lẽ tất cả mọi thứ trước đó, điều là do mình hiểu lầm sao?
"Tuy nhiên, chuyện sai lầm lớn nhất của ngươi, chính là chẳng những đã ăn vụng đồ ăn của cha ta, mà còn dám suy tâm vọng tưởng đối với người!" Tiểu Mạch hất cằm, khí thế bức người: "Loại nữ nhân giống như ngươi, ta nhìn thấy đã nhiều. Kết cục của đám nữ nhân kia, là không có một kẻ nào được sống thọ cả!"
Con ngươi Diêu Mộng Kỳ hơi hơi trầm xuống: "Tiểu tử, hiện giờ cha ngươi không có ở đây, ngươi tốt nhất đừng có làm càn, bằng không, đừng trách sao ta không khách sáo!"
Trong nháy mắt mà Diêu Mộng Kỳ vừa dứt lời, thì liền nhìn thấy Vân Tiêu lại xuất hiện ở trước cửa phòng bếp một lần nữa, ngay lập tức Diêu Mộng Kỳ liền đại kinh thất sắc, vội vàng cười gượng hai tiếng: "Công tử, vừa rồi ta chẳng qua là hù dọa tiểu công tử một chút mà thôi!"
Vân Tiêu làm như không hề nghe thấy lời nói của Diêu Mộng Kỳ, một đường đi thẳng đến chổ cô ta.
"Công tử, người...."
Ầm!
Vân Tiêu đánh mạnh một quyền vào bụng Diêu Mộng Kỳ, làm cho cô ta không ngừng nôn hết mọi thứ trong bụng ra ngoài, ngay cả miếng điểm tâm mà cô ta ăn vụng vừa rồi còn chưa kịp tiêu hóa, cũng phun hết ra.
"Ngươi nói quá nhiều!" Vân Tiêu nhìn Tiểu Mạch: "Chờ ngươi nói xong, thì điểm tâm cũng bị ả tiêu hóa hết rồi!"