Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1204: Lão tổ Diệp gia (10)




Editor: QR – diendanlequydon

Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, trái tim nhịn không được đập nhanh vài cái.

Giờ phút này, hắn đã nhìn thấy ánh mắt trợn to giận dữ của những người đó.

“Cô nương, ngươi không cảm thấy ngươi thật quá đáng sao?”

Lão giả vỗ bàn, đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong nhếch môi cười: “Lúc nãy trong lời nói của ta cũng không hề nhắc tới hai chữ Quỷ Đế này. Ta chỉ kể chuyện xưa cho người khác mà thôi, chẳng lẽ ta kể chuyện xưa cũng gây trở ngại tới các ngươi hay sao?”

Vân Lạc Phong nàng cái gì cũng ăn nhưng chưa bao giờ ăn thiệt!

Người đấu với nàng thường thường phải bị tức chết mới được!

Trong lòng lão giả nghẹn một trận tức giận nhưng lại cố tình ở trong lời Vân Lạc Phong nói không lấy ra được bất cứ lỗi nào.

Không sai, nàng chỉ đang nói chuyện xưa mà thôi, lại không có đề cập đến Quỷ Đế, mình dùng lý do gì để gây phiền toái với nàng?

Cho nên, lão giả chỉ có thể ngồi xuống, trong lòng nghẹn tức giận đến khó chịu, cả người đều tản ra hơi thở âm trầm.

“Tính tiền.”

Từ trong miệng nam nhân lấy được tin tức mình muốn, Vân Lạc Phong ném xuống bàn một thỏi bạc, cất bước đi khỏi quán trà.

“Thật ra nha đầu này rất có ý tứ.”

Nam tử tuấn lãng bưng chung trà trước mặt lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, ánh mắt hơi hứng thú nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.

Nhưng hắn cũng nhìn ra, Vân Lạc Phong đối với hắn không có bất cứ hứng thú gì nhưng ngược lại muốn từ trong miệng của hắn khai thác được cái gì đấy.



Khách điếm.

Hỏa Hỏa đột nhiên xuất hiện ở trên xà nhà, lắc lư hai chân, trong đôi mắt to sáng ngời lấp lánh ánh sáng.

“Chủ nhân, khi nào chúng ta đi tìm đại nhân Vân Tiêu?”

Vân Lạc Phong không chút để ý ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, trên mặt cười nhạt: “Bây giờ ta còn không biết cụ thể Vân Tiêu ở chỗ nào? Đến lúc đó đi theo này nhóm người này đi, nhất định có thể nhìn thấy chàng.”

Hỏa Hỏa chớp mắt: “Thật ra ta rất hiếu kỳ, nếu đại nhân Vân Tiêu nhìn thấy Tiểu Thụ, sẽ có biểu tình gì?”

Ngay khi Hỏa Hỏa nói xong lời này, bóng dáng Tiểu Mạch đột nhiên hiện thân trước mặt Vân Lạc Phong.

Trong tay hắn ôm một hài tử khoảng mấy tháng tuổi, trên khuôn mặt nhỏ non nớt tràn đầy ủy khuất.

“Chờ sau khi gặp được Vân Tiêu, lập tức ném Tiểu Thụ cho hắn chăm, ta không muốn suốt ngày chăm sóc tiểu thí hài này!”

“Ha ha ha.”

Trên mặt Tiểu Thụ lộ nụ cười sáng lạn, cười khanh khách, giơ hai tay với Vân Lạc Phong.

“Mẫu thân … Mẫu thân…”

Vân Lạc Phong sửng sốt: “Tiểu Thụ có thể nói? Hắn mới sáu tháng lại có thể mở miệng nói chuyện?”

Còn nói lưu loát như thế?

Tiểu Mạch nhìn Vân lạc phong: “Tiểu Thụ không phải nhân loại. Hắn là linh thú cho nên bây giờ hắn có thể mở miệng cũng là chuyện bình thường.”

“Mẫu thân, ôm một cái.”

Giọng nói của Tiểu Thụ mềm mại, giống như bánh gạo nếp bánh, thơm ngọt mềm mại, đáng yêu làm người ta nhịn không được muốn cắn một cái.

Vân Lạc Phong giơ hai tay ra, ôm Tiểu Thụ vào trong ngực: “Tiểu Mạch, trong khoảng thời gian này vất vả cho ngươi rồi, sau này để ta dẫn hắn đi.”

Vừa nghe lời này, Tiểu Mạch cảm động, rơi lệ đầy mặt.

Hắn vất vả quả nhiên không uổng phí, chủ nhân bắt đầu đau lòng cho hắn rồi.

Tiểu Thụ ở trong lòng ngực Vân Lạc Phong lộ ra nụ cười vui vẻ. Từ hắn xuất thế tới nay, Vân Lạc Phong vẫn luôn vội vàng bôn ba khắp nơi, chưa từng ôm hắn.

“Chủ nhân.”

Hỏa Hỏa từ trên xà nhà nhảy xuống, trên khuôn mặt trẻ con nở một nụ cười.

“Ta thật chờ mong, một ngày ngươi và đại nhân Vân Tiêu chân chính sinh hạ hài tử.” Tay nàng chống cằm, trong đổi mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

“Hài tử của các ngươi, nhất định sẽ là thiên tài trong thiên tài.”

Tay Vân Lạc Phong nhẹ vỗ về Tiểu Thụ một lúc: “Loại chuyện này vẫn nên thuận theo tự nhiên đi! Hỏa Hỏa, Tiểu Mạch, các ngươi trở về không gian thần điển nghỉ ngơi. Ngày mai có lẽ sẽ phải xuất phát, kế tiếp còn có một trận đánh ác liệt cần phải đánh.”