Editor: QR – diendanlequydon
“Vô Cực Môn? Vì sao hắn phải diệt Vô Cực Môn?”
Vân Lạc Phong lại uống một ngụm nước trà nữa, hỏi.
Nam nhân suy nghĩ, trả lời: “Ta nghe nói, ngày đó có một tòa di tích được khai quật, Quỷ Đế và người của mấy thế lực lớn đều nghe tiếng đi tới đó nhưng bảo vật trân quý nhất trong di tích là kính Hư Không bị Quỷ Đế cầm đi. Vì thế cho nên mấy thế lực lớn phẫn nộ hạ lệnh đuổi giết hắn.”
Kính Hư Không?
Nếu nói lúc đầu, Vân Lạc Phong còn không xác định Quỷ Đế ở đại lục này có phải chính là Vân Tiêu hay không? Bây giờ nghe được lời của nam nhân này thì nàng xác định trăm phần trăm đích rồi.
Nguyên nhân không phải vì hắn mà bởi vì kính Hư Không còn đang ở trong tay của nàng.
“Nếu kính Hư Không này do Quỷ Đế lấy được, vật tất nhiên cũng sẽ thuộc về hắn, những thế lực khác lại có tư cách gì đuổi giết hắn?” Vân Lạc Phong cười lạnh, châm chọc nói.
Nam nhân bị lời nói của nàng làm hoảng sợ, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng đã không còn kịp rồi.
Trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt mọi người trong quán trà đều dừng ở trên mặt Vân Lạc Phong.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Nam nhân tuấn lãng vội vàng đứng lên, áy náy nói: “Vị bằng hữu này của ta không biết nguyên do mọi chuyện mới có thể nói không lựa lời như vậy, vẫn hy vọng các vị tha thứ cho nàng lần này.”
“Hừ!”
Trên chỗ ngồi chính giữa quán trà, một lão giả hừ lạnh, ánh mắt lạnh lẽo liếc về phía Vân Lạc Phong.
“Cô nương, ngươi nên biết có chuyện có thể nói nhưng cũng có chuyện không thể nói! Quỷ Đế vốn chính là sai lầm một phương! Kính Hư Không do hắn lấy được thì như thế nào? Hắn cũng sẽ không sử dụng kính Hư Không, hoàn toàn là chiếm hầm cầu không ị phân! Huống chi, Quỷ Đế không thuộc về Tây Châu, dựa vào cái gì lấy đi vật phẩm của Tây Châu?”
“Không sai, Quỷ Đế chính là tội ác tày trời. Cho dù lúc trước người của mấy thế lực lớn đuổi giết hắn, hắn cũng không nên giết người của Vô Cực Môn, hơn nữa người của Vô Cực Môn chỉ đuổi giết hắn nhưng vẫn chưa giết hắn, hắn dựa vào cái gì diệt Vô Cực Môn?”
“Cô nương, ngươi mở miệng nói chuyện vì Quỷ Đế, có phải là người của Quỷ Đế hay không? Nếu ngươi là người của Quỷ Đế, bây giờ chúng ta sẽ lập tức giết ngươi!”
Nam tử càng thêm nôn nóng, không ngừng giải thích cho Vân Lạc Phong, lại quay sang mọi người, áy náy nói: “Nàng là sư muội của ta, cũng không quen biết Quỷ Đế. Lần này nàng tò mò nên mới tới nơi này với ta, có chút không rõ tình huống. Xin các vị tiền bối đừng so đo với nàng.”
“Nế mặt mũi của ngươi, ta tạm thời tha cho sư muội của ngươi. Nếu lại có lần sau, đừng trách ta không khách khí!” Lão giả hừ một tiếng, tức giận nói.
Ở trong mắt bọn họ, Quỷ Đế vốn chính là người đáng chết, ai cho phép hắn lấy đi kính Linh Thiên? Kính Hư Không kia thuộc về Tây Châu, hắn là một ngoại nhân, lại có tư cách gì mà lấy đi?
“Ta kể cho ngươi một chuyện xưa.” Vân Lạc Phong mỉm cười, nhìn phía nam nhân đang ngồi trước mặt, nhếch môi nói: “Đã từng, có một tên tội phạm giết người, bị phán quyết tử hình! Nguyên nhân là người phạm nhân kia giết chết người muốn giết hắn! Hắn xuất phát từ tự vệ, lỡ tay giết chết đối phương, kết quả khiến cho nhiều người tức giận. Ngươi biết những người đó nói như thế nào không?”
Nam nhân tò mò chớp đôi mắt: “Nói như thế nào?”
“Những người đó nói, cho dù đối phương muốn giết ngươi, vậy ngươi cũng không nên giết hắn, huống chi ngươi lại không bị hắn giết chết, dựa vào cái gì phản sát (giết ngược) hắn? Cho nên ta cho rằng, về sau nếu có người đuổi giết ngươi, ngươi không thể phản sát, ngươi chỉ có thể đứng ở nơi đó tùy ý cho hắn giết.”
Vân Lạc Phong lại nhấp ngụm trà lần nữa, không chút để ý nói.
Phụt!
Nam nhân phun ra một ngụm nước trà. Nếu không phải Vân Lạc Phong né tránh đúng lúc, phỏng chừng đã bị hắn phun đầy mặt.