Edit: Sahara
Vân Lạc Phong khẽ vân vê cằm.
Theo lời Tiểu Mạch nói....
Cô hình như thật sự hơi giống một kẻ bội tình bạc nghĩa thì phải?
Xem ra, cô cần phải nhanh chóng đem hôn sự của cô và Vân Tiêu làm cho xong mới được.
Nhưng mà, điều cốt yếu nhất của hiện giờ chính là, bản thân cô còn không biết Vân Tiêu đang ở đâu kia kìa....
"Chủ nhân, người đã ăn Vân Tiêu sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi, ngàn vạn lần đừng nên làm ra loại chuyện cầm thú kéo quần lên liền không nhận người giống như lời nói trong miệng của lão gia tử."
Nếu như Vân Lạc Phong gặp phải một nam nhân nào khác, thì Tiểu Mạch cũng không khẩn trương đến như vậy,
Thế nhưng, nam nhân trước mắt này lại quá cường đại, cường đại đến mức ngay cả Tiểu Mạch hắn cũng không thể nhìn thấu được thực lực của người này.
Vì thế, kêu Tiểu Mạch hắn làm sao mà không lo lắng cho Vân Tiêu được đây? Lỡ như, tên nam nhân này thừa lúc Vân Tiêu không có ở bên cạnh chủ nhân mà nhân cơ hội đào góc tường thì biết phải làm sao bây giờ? Tiểu Mạch thân là người ủng hộ trung thành của Vân Tiêu, thì nhất định phải thời thời khắc khắc mà nhắc nhở chủ nhân một chút, không thể để chủ nhân bị cái đồ yêu mị lẳng lơ này mê hoặc tâm trí.
Nói đến cùng, một nam nhân tốt như Vân Tiêu, quả thật là đã tuyệt chủng rồi.
Vân Lạc Phong không thèm để ý đến Tiểu Mạch, mà là đang tự mình suy tính, chờ sau khi gặp lại Vân Tiêu rồi, việc trước tiên phải làm chính là thành thân! Miễn cho tất cả mọi người đều nói cô là loại người cầm thú kéo quần lên liền không nhận người nữa.
Nhớ đến vẻ ngoài tuấn mỹ lãnh khốc của Vân Tiêu, khóe môi Vân Lạc Phong không khỏi gợi lên một độ cong nhàn nhạt.
Mấy tháng không gặp, mình quả thật là đã có chút nhớ chàng rồi.
Cũng không biết, thời gian gần đây chàng như thế nào rồi....
_____
Tại một phiếm đại lục khác.
Trong sơn cốc ở một nơi nào đó, nam nhân lãnh khốc dường như cảm nhận được sự nhung nhớ từ một nơi xa, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, vẻ lãnh khốc dần dần trở nên nhu hòa, khóe môi cũng hơi hơi cong lên một độ cong rất nhỏ.
"Thời gian cũng đã có hơn một tháng rồi, dựa theo tốc độ của Tần Nguyên, hẳn là cũng đã về tới Vô Hồi Đại Lục."
_____
Bên trong phủ đệ xa hoa, sau khi nhìn thấy Cơ Cửu Thiên trở về, một đám nha hoàn với y phục xinh đẹp tinh xảo liền đi đến.
Tích tắc tiếp theo, nào là bóp vai đấm chân, nào là bưng trà rót nước, một loạt hành động liền mạch lưu loát, phân công vô cùng rõ ràng.
Cơ Cửu Thiên đưa tay đón lấy tách trà của nha hoàn đưa tới, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, sau đó liền nhíu mày, hắn quăng mạnh tách trà trong tay xuống đất, ngay cả nước trà trong miệng cũng phun hết ra ngoài.
"Trà hôm nay là do ai pha hả? Lá trà bỏ quá ít, không đủ vị chua, trình tự pha trà thiếu hết một bước, nước pha trà không đủ độ lửa, còn nữa, là ai cho phép các ngươi lấy nước pha trà của ngày hôm qua để pha trà? Bổn tọa chỉ uống trà mới!"
Tất cả nha hoàn đều hoảng sợ mà cùng quỳ hết xuống, run run rẩy rẩy: "Khởi bẩm chủ tử, vị sư phụ chuyên phụ trách việc pha trà tạm thời có việc nên đã trở về quê, trà hôm nay là do vị sư phụ mới tới pha, vì vậy mới xảy ra sơ sót, xin chủ tử thứ tội!"
"Bỏ đi, hôm nay tâm trạng của bổn tọa tốt, tha cho hắn một lần!" Cơ Cửu Thiên thả lỏng ấn đường: "Quản gia, cho người dọn dẹp sương phòng ở bên cạnh phòng của bổn tọa, sắp xếp cho Vân cô nương vào đó ở!"
Nghe được lệnh đặc xá, tất cả nha hoàn nhất tề lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Chủ tử thích uống trà, mỗi ngày, việc đầu tiên chủ tử làm sau khi hồi phủ chính là uống trà, chỉ là, chủ tử vô cùng bắt bẻ, nếu như để ngài có một chút xíu không hài lòng, vậy thì không phải chỉ đơn giản là xử phạt thôi đâu.
Nhưng, sao hôm nay chủ tử lại dễ dàng tha cho vị sư phụ mới tới kia như vậy?
Chẳng lẽ nguyên nhân chính là nằm trên người vị cô nương mà chủ tử đưa về này?
Cả đám nha hoàn đều dùng dư quang nơi khóe mắt mà nhìn Vân Lạc Phong, tiếp theo, trong mắt liền dâng lên sự kinh diễm. Mỹ nữ xinh đẹp như vậy, bọn họ mới được nhìn thấy lần đầu tiên, đứng chung một chỗ với chủ tử, quả thật là trai tài gái sắc, tuyệt thế vô song.
Vân Lạc Phong tà tà mỉm cười: "Cơ Cửu Thiên, ngươi thích uống trà à?"
"Trà, rượu, thiếu một thứ cũng không được!"
Cơ Cửu Thiên tự kiêu mà nói.
Vân Lạc Phong cười cười, nhưng không nói thêm gì nữa, mà thản nhiên đứng lên cùng theo quản gia đi xuống.
Đám người Khinh Yên cũng vội vàng đi theo Vân Lạc Phong, cùng cất bước rời khỏi đại sảnh.