Edit: Sahara
"Chủ nhân, người đã phong ấn lại linh hồn của tiểu Bạch rồi, cho nên hiện tại tiểu Bạch chẳng khác gì là một cái xác rỗng không có linh hồn, không gian thần điển sẽ không từ chối tiểu Bạch tiến vào."
Tiểu Mạch kiên nhẫn giải thích.
Vân Lạc Phong nghe xong liền gật đầu: "Được, vậy ta sẽ đưa tiểu Bạch vào không gian thần điển trước, tiếp theo, chính là lúc ta phải tính sổ với đám người kia!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong liền vung tay áo lên một cái, tức thì, tiểu cô nương mặc y phục màu xanh đậm đang nằm yên tĩnh trên mặt đất liền biến mất vô tung vô ảnh.
Xong, Vân Lạc Phong xoay người rời khỏi đại lao.
Thời khắc này, khí thế trên người thiếu nữ lại bộc phát trở lại một cách đáng sợ, tựa như ma thần đến từ địa ngục, cường đại đến mức khiến người khác phải hoảng sợ tự tận nội tâm đến bên ngoài.
______
Bên ngoài đại viện Nam Cung gia.
Trong sân viện, dưới uy áp của chuột hậu, tất cả mọi người đều không dám nhúc nhích, chẳng khác gì là chim sợ cành cong, trong mắt bọn họ đều là sự sợ hãi không thôi.
Nếu là trước kia, bọn họ còn có thể ỷ vào các tổ trưởng lão.
Thế nhưng, lúc này tất cả tổ trưởng lão đều đã bị mạn đằng trói lại, bọn họ cũng vì vậy mà mất đi sự che chở, cho nên ngay cả ý nghĩ chạy trốn bọn họ cũng không dám nghĩ.
Dưới tâm trạng lo lắng sợ hãi của ngươi Nam Cung gia, Vân Lạc Phong cuối cùng cũng chậm rãi quay lại.
Ánh sáng mặt trăng thanh lãnh soi rọi xuống dưới, bao phủ lấy một thân bạch y trắng hơn tuyết của Vân Lạc Phong, nhưng lại không bao phủ được khí thế khiến người ta khiếp sợ trên người của cô.
Vân Lạc Phong bước tới một bước, tâm của những người ở đây lại run lên một cái, sự sợ hãi trong mắt bọn họ lúc này đã biến thành tuyệt vọng.
"Vân Lạc Phong!" Nam Cung Vân Dật thấy Vân Lạc Phong đang tiến gần về phía mình, hơi ngẩn ra một chút, rồi nói: "Ngươi đã cứu được đồ đệ của mình chưa?"
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Ta đã đưa con bé đến một nơi an toàn, ngươi không cần phải lo lắng. Hiện tại, chính là thời điểm mà ta tính sổ cùng với Nam Cung gia!"
Khí thế trên người Vân Lạc Phong bất biến, cô quét ánh mắt tà khí nghiêm nghị về phía Nam Cung Khánh.
"Trước đó, ta nể mặt của Nam Cung Vân Dật, cho nên mới cho Nam Cung gia các ngươi một cơ hội, nhưng thật không ngờ, các ngươi lại không chịu nắm lấy cơ hội đó!"
Khuôn mặt Nam Cung Khánh liền biến sắc: "Ngươi nói, ngươi nể mặt của Dật nhi cho nên mới cho ta cơ hội? Đúng là buồn cười, nếu ngươi thật sự xem Dật nhi là bằng hữu, thì đã không buộc ta uống thuốc độc rồi!"
Trong đôi mắt đen của Vân Lạc Phong là một mảnh thâm thúy âm u: "Thứ ta cho ngươi uống không phải là độc dược, mà là Đại Bổ Đan! Vốn dĩ, ta định để cho Nam Cung Vân Dật trở về rồi mới noi cho ngươi biết mọi chuyện, ai ngờ, ngươi lại không cho hắn cơ hội đó...."
Đại Bổ Đan?
Nam Cung Khánh trừng lớn hai mắt, cả người chợt run lên một cái.
"Ngươi gạt ta! Chuyện này là không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
"Không tin thì ngươi cứ tự mình cảm nhận một chút lực lượng trong cơ thể của ngươi đi, xem thử có phải là đã tăng lên rất nhiều so với trước kia hay không?" giọng nói của Vân Lạc Phong rất bình thản, bình thản đến nỗi không nghe ra bất cứ cảm xúc gì trong đó.
Nam Cung Vân Dật thì lại biết rất rõ, lúc này sợ là Vân Lạc Phong.... Đã giận đến mức muốn giết người rồi.
Nhưng Vân Lạc Phong vì muốn để cho Nam Cung Khánh phải trải qua cảm giác hối hận cả đời, cho nên cô mới tạm thời dằn cơn giận của mình xuống.
Nghe thế, Nam Cung Khánh hơi bất ngờ, rồi lập tức vội vàng khoanh chân ngồi xuống, sau khi hắn kiểm tra xong linh lực trong cơ thể của mình, thì sắc mặt càng lúc lại càng khó coi.
Không sai!
Trong cơ thể ông ta không có dấu hiệu trúng độc, ngược lại linh lực còn được tăng lên không ít.
Buồn cười thay, ông ta lại còn tưởng đây chính là độc dược, vì muốn có được thuốc giải mà không tiếc phạm phải sai lầm lớn.
"Ta cho ngươi uống thuốc bổ, đó là vì Nam Cung. Nếu như ngươi không phải là phụ thân của Nam Cung, ta đã đối xử với ngươi y như người của hai đại gia tộc kia rồi."
Âm thanh tà khí nghiêm nghị của Vân Lạc Phong lơ lửng trong không khí, rồi rơi vào tai của từng người ở đây.
Nam Cung Vân Dật nhìn về phía thiếu nữ tuyệt mỹ khuynh thành đang đứng thẳng lưng trong gió, khóe môi chợt nở một nụ cười.
Vân Lạc Phong luôn là một người trọng tình trọng nghĩa!
Cho dù cô ấy không thích Nam Cung Khánh, nhưng cũng chịu vì Nam Cung Vân Dật hắn mà hạ thủ lưu tình với ông ta, đáng tiếc, Nam Cung Khánh lại không biết quý trọng cơ hội tốt này, thế nên mới phải rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!