Edit: Sahara
Vị cô nương này còn chưa đầy hai mươi tuổi mà đã có thành tựu như thế rồi.
Thiên tài bậc này, quả thật là từ cổ chí kim chưa từng xuất hiện qua!
"Thánh Linh Giả? Không có khả năng! Ngươi nói là tối hôm qua ngươi vừa mới đột phá đến Thánh Linh Giả, nhưng một linh sư đột phá đến Thánh Linh Giả thì sẽ gây nên oanh động rất lớn, tại sao chúng ta lại không cảm nhận được bất cứ điều gì cả?" pháo hôi lão giả cắn răng nói.
"Chuyện này các ngươi không cần phải biết!" Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày, tẫn hiện ra bản sắc tùy hứng của mình, dáng người tuyệt mỹ đứng thẳng trong cuồng phong, xinh đẹp đến mức làm người ta không cách nào dời mắt đi được.
Mạn đằng lần này không có đánh lén bất ngờ nữa, mà là quang minh chính đại quấn lấy cả người của mấy lão giả, trói chặt bọn họ lại mà treo lên giữa không trung.
Thần sắc khiếp sợ ban đầu của mấy tổ trưởng lão làm cho khuôn mặt của bọn họ bây giờ tái nhợt, thế nhưng bọn họ vẫn còn cố làm ra vẻ thấy chết không sờn.
"Chủ nhân!"
Bỗng nhiên, một giọng nói nôn nóng từ một bên truyền đến, khi Vân Lạc Phong quay đầu lại, liền thấy ngay Trà Sữa đang khiên Nam Cung Vân Dật nhanh chân đi tới.
"Nam Cung?" Vân Lạc Phong hơi sửng sốt một chút, rồi thân mình chợt lóe lên, nháy mắt đã tới ngay bên cạnh Trà Sữa, đưa tay ra mà tiếp lấy cả người Nam Cung Vân Dật, lửa giận trong lòng một lần nữa phun trào: "Là ai đả thương hắn thành ra thế này?"
Khó trách, cô gây ra động tĩnh lớn như vậy mà lại không thấy Nam Cung Vân Dật xuất hiện, thì ra hắn cũng đã rơi vào tay của đám người này.
Sắc mặt Nam Cung Khánh cũng không mấy gì đẹp, ông ta không ngờ Nam Cung Lam lại đem Nam Cung Vân Dật tra tấn thành cái bộ dạng như vậy.
May mà Nam Cung Vân Dật không phải là con trai ruột của ông ta, nếu không ông ta chắc chắn sẽ đau lòng đến chết mất.
"Chủ nhân!" chuột hậu cất bước đi tới, đem Nam Cung Lam hung hăng ném xuống đất, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Vân Lạc Phong bẩm báo: "Vết thương của Nam Cung công tử là do nữ nhân này gây ra!"
Vân Lạc Phong càng nhíu mày chặt hơn: "Tiểu Bạch đâu? Các ngươi không tìm được tiểu Bạch à?"
Trà Sữa và chuột hậu quay sang nhìn nhau, dù có chút không đành lòng, nhưng cả hai vẫn bẩm báo theo đúng sự thật.
"Chủ nhân, tiểu Bạch bị người ta dùng hồn đinh đóng lên trên tường, ta cùng chuột hậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên mới tìm chủ nhân đến đó cứu tiểu Bạch!"
Hồn đinh?
Lửa giận trong lòng Vân Lạc Phong càng ngày càng tăng, cô đảo mắt lạnh qua từng người trong Nam Cung gia.
"Ta đã nói rồi, nếu con bé mà chảy một giọt máu, thì người của tam đại gia tộc các ngươi tất cả đều phải chết! Thế nhưng các ngươi chẳng những làm cho tiểu Bạch chảy máu, mà còn khiến cho con bé chịu đau đớn như vậy. Vậy thì ta sẽ để cho các ngươi chịu đựng sự tra tấn mà cả đời các ngươi chưa từng chịu qua. Chuột hậu, ngươi tạm giam đám người này lại cho ta. Trà Sữa, ngươi theo ta đi cứu tiểu Bạch."
Lúc nói những lời này, thân ảnh Vân Lạc Phong đã đi được một khoảng xa, cho nên, trong sân viện chỉ còn vang lại dư âm của cô mà thôi.
_____
Đi theo phía sau Trà Sữa, Vân Lạc Phong nhanh chóng tìm được đại lao, khi mà cô nhìn thấy Lâm Nhược Bạch bị đinh ghim lên tường, thì trái tim như bị thắt chặt lại.
"Trà Sữa, ngươi tránh qua một bên, để ta đến giúp tiểu Bạch gỡ hồn đinh xuống!"
Hồn đinh, có thể ngăn chặn linh khí chuyển động trong cơ thể linh sư, đồng thời, còn làm cho linh hồn của con người không ngừng tiêu hao, cho đến khi người đó hồn phi phách tán!
Ngay khi Trà Sữa vừa lui lại vài bước về phía sau, Vân Lạc Phong liền tập trung tất cả linh khí vào lòng bàn tay, rồi chưởng nhẹ lên đầu của Lâm Nhược Bạch, ngữ khí không còn một chút khí phách sát phạt nào nữa, mà trở nên vô cùng ôn hòa.
"Tiểu Bạch, xin lỗi con, là sư phụ tới trễ, lúc trước, thời điểm mà con chọn rời khỏi Linh Thần Sơn để đi theo sư phụ, sư phụ cũng đã hạ quyết tâm nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho con."
"Nhưng.... Ta rốt cuộc cũng không thể bảo vệ tốt cho con, khiến con năm lần bảy lượt bị thương!"
"Tuy nhiên, sư phụ hứa với con, sư phụ nhất định sẽ làm cho tất cả những kẻ đã hại con ra nông nỗi này, phải trả giá đắc hơn gấp trăm ngàn lần những gì mà con đã chịu!"
Cả người Lâm Nhược Bạch chẳng có phản ứng gì cả, nếu không phải từ chóp mũi của cô còn thở ra từng hơi thở cực kỳ yếu ớt, thì chắc Vân Lạc Phong đã nghĩ rằng Lâm Nhược Bạch đã chết...
"Tiểu Bạch, thời điểm sư phụ lấy hồn đinh ra cho con sẽ rất đau đớn, con nhất định phải cố chịu đựng!"