Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1107: Tiểu Bạch gặp nạn (5)




Edit: Sahara

Sau khi Nam Cung Lam được chứng kiến thực lực của Thanh Loan thì liền hối tiếc vạn phần, cô ta thật sự không thể nào ngờ được, con chim này là có thực lực ở cảnh giới Tôn Linh Thú.

Sớm biết như thế, trước đó dù có thế nào đi nữa cũng sẽ không nhường nó cho Vân Lạc Phong.

Không sai, ở trong lòng của Nam Cung Lam, chẳng qua là nhờ có cô ta nhường cho, nên Vân Lạc Phong mới có cơ hội có được con linh thú này.

"Chúng ta cùng nhau lên, chế phục con linh thú này!"

Ngô gia chủ quay sang nhìn Nam Cung Khánh, nói.

Nam Cung Khánh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rồi cũng lao vào vòng chiến đấu.

Linh thù dù có cường đại hơn đi nữa, cũng không thể nào đồng thời ứng phó với nhiều đối thủ có thực lực ngang bằng mình cùng một lúc như vậy được. Cho nên, không được bao lâu thì Thanh Loan đã rơi vào thế hạ phong.

Lâm Nhược Bạch ôm thật chặt gốc cây khô trong lòng mình, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào người của tam đại gia tộc, cô cẩn thận từ từ lui về phía sau, chỉ tiếc, phía sau của cô là vách tường lạnh băng, muốn lui cũng lui không được.

"Thứ đồ ngươi đang ôm trong lòng kia rất quan trọng với ngươi à?" Nam Cung Lam liếc nhìn động tác cẩn thận của Lâm Nhược Bạch, liền cười lạnh hỏi.

Thân mình Lâm Nhược Bạch cứng đờ, càng thêm ôm chặt gốc cây khô.

Đây là lễ vật mà cô tặng cho sư phụ, quyết không thể đưa cho đám người này.

"Các ngươi lên cho ta, bắt con nha đầu thúi này lại, đập nát thứ đồ nó đang ôm trong người cho ta!" Nam Cung Lam vung tay lên, lạnh lùng hạ mệnh lệnh.

Trong nháy mắt, người của Nam Cung gia đều đồng loạt rút hết vũ khí ra, cùng tấn công về phía Lâm Nhược Bạch.

Thanh Loan nhìn thấy Lâm Nhược Bạch rơi vào tình cảnh nguy hiểm, ngay lập tức phát ra một tiếng hót phẫn nộ, nó muốn mau chóng đánh lui mấy kẻ cứ dây dưa không dứt này mà đi cứu Lâm Nhược Bạch.

Chỉ tiếc, mấy người này trái phải trước sau đều bao vây nó thật chặt chẽ, làm nó không có cách nào đi đến bên cạnh Lâm Nhược Bạch.

"Chủ nhân, chạy mau, mau đi tìm Lạc Phong đại nhân, đi mau!" biểu tình của Thanh Loan tràn ngập đau thương, giọng nói của nó cũng chứa đầy tuyệt vọng.

Đúng ngay lúc này, đám thị vệ Nam Cung gia đã đến ngay trước mặt Lâm Nhược Bạch....

Lâm Nhược Bạch ôm chặt gốc cây khô, thân mình hết nghiêng trái rồi nghiêng phải, né tránh các đòn tấn công mãnh liệt kia, bởi vì cả hai tay của cô đang ôm chặt lấy cây khô, cho nên cô không có cách nào dùng hai tay mình để đánh trả, chỉ có thể bị động né tránh vũ khí sắc bén của đám người kia.

Mọi người thừa dịp Lâm Nhược Bạch đang ra sức tránh đòn, liền đoạt lấy cây khô trong tay Lâm Nhược Bạch, ném thật mạnh xuống đất, một kiếm đâm thẳng về phía gốc cây khô.

"ĐỪNG!" tiếng hét của Lâm Nhược Bạch xé rách không gian, vang vọng khắp nơi trên đường phố, cô bỗng dưng như điên như cuồng mà lao về phía tên thị vệ kia: "Mau trả đồ lại cho ta, trả lại cho ta!"

Rầm!

Nam Cung Lam không biết từ khi nào mà đã xuất hiện ở bên cạnh của Lâm Nhược Bạch, một chân đá vào eo của cô, đem cả người cô đá văng ra ngoài thật mạnh.

Lâm Nhược Bạch há mồm phun ra một ngụm máu tươi, đôi con ngươi đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Lam.

Nếu là trước kia, Nam Cung Lam không có cách nào động được tới cô.

Nhưng lúc này, Lâm Nhược Bạch đang bị sự phẫn nộ che hết lý trí, thế cho nên mới không nhận thấy được hành động của Nam Cung Lam.

"Nếu ngươi đã thích cái cây này như vậy, thế thì ta đây sẽ phá hủy nó!"

Nam Cung Lam cười lạnh một tiếng, trong tay cô ta đột ngột xuất hiện một hỏa cầu.

Phá hủy?

Nghe được hai chữ này, đôi đồng tử của Lâm Nhược Bạch bỗng nhiên co rút lại, cũng trong tích tắc này, hỏa cầu của Nam Cung Lam đã bắn về phía gốc cây khô.

"ĐỪNG MÀ!"

Lâm Nhược Bạch đột ngột đứng dậy khỏi mặt đất, lao nhanh như bay về phía gốc cây khô, mặc kệ hỏa cầu đang không ngừng đốt cháy gốc cây khô, Lâm Nhược Bạch vẫn đưa tay ra đem cả gốc cây khô ôm vào trong lòng ngực của mình.

"Ngươi đáng chết!"

Không người nào được phép động vào lễ vật mà cô muốn tặng cho sư phụ!

Nam Cung Lam thoáng có chút kinh ngạc, nhìn Lâm Nhược Bạch bằng ánh mắt khiếp sợ, cô ta dường như phát hiện ra cái gì đó không được bình thường, kinh hoảng mà trừng lớn hai mắt.