Edit: Sahara
Vân Lạc Phong không nói thêm gì nữa.
Bởi vì trong lòng cô đã sớm hạ quyết tâm, dám làm tổn thương Nam Cung Vân Dật, một kẻ cô cũng không bỏ qua.
______
Hoàng hôn.
Mặt trời ngã về tây.
Nam Cung Vân Dật và Vân Lạc Phong cáo biệt nhau ở cửa tửu lâu. Cô vừa xoat người định trở về, thì một đạo thân ảnh màu xanh lá cây bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt của cô, đôi mắt của người kia chứa đầy sự ghen ghét mà nhìn chằm chằm vào cô.
"Ngươi là một nữ nhân đã có phu quân, vậy mà còn đi quyến rũ nam nhân khác, ngươi cho rằng ngươi quyến rũ được đại thiếu gia của Nam Cung gia thì hắn ta sẽ dùng chân tình mà đối đãi với ngươi hay sao? Thật sự là nực cười đến cực điểm! Đại thiếu gia đã có nữ nhân mà hắn yêu thương. Bất luận là thân phận hay địa vị, thì ngươi cũng không sánh bằng được với nữ nhân trong lòng của hắn!"
Nam Cung Vân Dật đã có ý trung nhân?
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, xem ra tên gia hỏa này đã trao tim của mình cho nữ tử trên phiếm đại lục này rồi.
Nhưng tại sao lại không nghe hắn nhắc đến chuyện này nhỉ?
Hai mắt Vân Lạc Phong hơi hơi đảo một chút, bắn cái nhìn như cười như không về phía nữ tử lục y kia: "Ý trung nhân của Nam Cung Vân Dật là người như thế nào?"
Vân Lạc Phong muốn tìm hiểu hoàn cảnh của Nam Cung Vân Dật, để xem bản thân sẽ giúp được gì cho Nam Cung Vân Dật.
Nữ tử lục y hừ lạnh một tiếng: "Nữ nhân mà đại thiếu gia yêu là đại tiểu thư của Âu gia, gia tộc đứng đầu trong tam đại gia tộc! Nếu không phải bởi vì đại thiếu gia chỉ là con của một tiểu thiếp, địa vị tương đối thấp, thì đại tiểu thư của Âu gia đã sớm đồng ý gả cho hắn rồi. Đại tiểu thư của Âu gia là một người rất ưu tú. Cho nên, ngươi không thể nào đi vào tim của đại thiếu gia được đâu!"
Sắc mặt Vân Lạc Phong tức khắc liền trầm xuống, cô híp lại hai mắt chứa đầy hàn quang: "Địa vị thấp hèn?"
Nữ tử lục y hơi sửng sốt, không hiểu Vân Lạc Phong tự nhiên nói như vậy là có ý gì.
Vân Lạc Phong chậm rãi bước từng bước lại gần nữ tử lục y: "Ngươi muốn bước chân lên con thuyền lớn của Nam Cung, vậy mà lại cảm thấy hắn là con tiểu thiếp, địa vị thấp hèn?"
Đột nhiên, Vân Lạc Phong vươn tay ra, túm chặt lấy cổ áo của nữ tử lục y.
Nữ tử lục y liền biến sắc, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cô ta hơi ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Phong, đáy mắt ngập tràn sự hoảng sợ.
"Nếu để ta nghe được mấy chữ địa vị thấp hèn này phát ra từ trong miệng của ngươi một lần nữa, thì ta không ngại cắt lấy cái lưỡi của ngươi xuống. CÚT!!" Vân Lạc Phong vung tay, quăng mạnh nữ tử lục y kia ra xa.
Nữ tử lục y ôm cổ ho khan mấy tiếng, lảo đảo bò dậy khỏi mặt đất, cô ta không dám tiếp tục mạo phạm đến Vân Lạc Phong nữa, vội vã chạy đi.
"Chủ nhân." Tiểu Mạch quay sang nhìn Vân Lạc Phong: "Xem ra cuộc đời của tên Nam Cung Vân Dật này đúng thật là một bi kịch mà! Kiếp trước, hắn tỏ tình với người, bị người đánh cho một trận nhớ đời. Sau này, hắn yêu thầm Hệ Hoa, nhưng còn chưa kịp tỏ tình thì đã bị người kéo tới cái đại lục này rồi!"
"Ai ngờ, đến nơi này rồi mà tình yêu của hắn vẫn không thể đơm hoa kết trái. Nữ nhân mà hắn yêu lại xem thường thân phận của hắn!"
Nghe Tiểu Mạch nói xong, Vân Lạc Phong trầm tư suy nghĩ hết nửa khắc rồi mới đáp: "Nói như vậy thì vẫn còn quá sớm! Nếu như tâm của đại tiểu thư Âu gia kia cũng hướng về Nam Cung, nhưng vì Âu gia phản đối nên không thể không từ bỏ, thì ta nhất định sẽ dốc hết sức mà giúp hai người bọn họ!"
Tiểu Mạch bĩu môi, không cho là đúng.
"Tiểu Mạch, chúng ta về thôi, ta muốn nhờ Thanh Mộc đại sư đi điều tra một chút về Âu gia!"
Vân Lạc Phong nói xong lời này thì liền cất bước, thẳng hướng trở về Y Tháp mà đi.
______
Thời khắc này, Vân Lạc Phong lại không một chút nào hay biết, chỉ trong một ngày mà danh tiếng của Y Tháp đã lan xa ngàn dặm, những thành trì phụ cận Vô Tận Thành cũng biết đến sự tồn tại của Y Tháp. Chính vì vậy mà sô số y sư khắp nơi đều lũ lượt kéo về Vô Tận Thành, mục đích, chính là muốn gia nhập Y Tháp.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, mà đợi đến khi Vân Lạc Phong trở về Y Tháp, thì đập vào mắt cô là hình ảnh đại môn của Y Tháp bị dòng người che kín, vây chặt như nêm cối.
Vân Lạc Phong muốn xen qua kẻ hở giữa đám người này để đi vào, ai ngờ đâu, từ bên cạnh có một bàn tay duỗi tới, đẩy cô một cái thật mạnh.
"Sao lại chen ngang? Mau ra phía sau xếp hàng đi!"