Lần này, thầy chủ nhiệm lại điều chỉnh chỗ ngồi theo thứ hạng, nhưng Tống Kỳ Thanh lại không thể ngồi cùng bàn với Thư Niệm nữa.
Tưởng Phong ngồi cùng bàn với Thư Niệm còn anh ngồi cùng một bạn nữ.
Đây là lần đầu tiên Tống Kỳ Thanh ghen tị với một người.
Người anh ghen tị còn là người anh em chơi chung từ hồi cấp hai.
Mà chuyện khiến anh canh cánh trong lòng lại là, Tưởng Phong thích Thư Niệm.
Có thể các bạn học khác trong lớp không nhận ra, nhưng anh thì biết rõ mồn một.
Chắc Thư Niệm cũng biết Tưởng Phong có ý với mình nhỉ.
Thế là kể từ hôm đổi chỗ, ngày nào Tống Kỳ Thanh cũng trơ mắt nhìn cứ sáng Tưởng Phong vừa vào lớp là sẽ chộp ngay bình nước của Thư Niệm đi châm nước cho cô.
Tưởng Phong đã thích ai là sẽ thích đến là nồng nhiệt, nói trắng ra là không thèm che đậy chuyện mình thích người ta.
Còn anh cũng thích Thư Niệm nồng nhiệt, nhưng lại là kiểu lặng thầm thích, che thật kỹ cái cảm xúc ấy lại trước mặt người ta.
Mấy ngày sau, Tống Kỳ Thanh phát hiện ra rằng Thư Niệm bắt đầu mang bình nước về sau giờ học.
Cô là đang khéo léo từ chối sự đon đả nhiệt tình của Tưởng Phong.
–
Cuối tháng 12, thứ ba cận kề đêm Giáng Sinh và lễ Tạ Ơn, Tống Kỳ Thanh đến quầy bán quà vặt trong căn tin trường.
Thật ra anh chỉ muốn đến mua nước, nhưng lúc đứng trước tủ lạnh thì lại tình ngờ nhìn thấy hàng tá các loại kẹo m út đủ vị bên quầy đặt cạnh tủ mát.
Kẹo m út vị dâu chỉ còn hai cây, anh lấy hết.
Rồi tiếp tục quay lại cầm kẹo đứng trước cửa tủ mát tìm hãng nước ngọt ưa thích.
Đúng lúc ấy, Tống Kỳ Thanh nghe thấy giọng Tư Ngưng.
Vừa quay mặt nhìn về phía quầy bán quà vặt bày gần cửa đã thấy Thư Niệm và Tư Ngưng đang đi vào cùng nhau.
Tống Kỳ Thanh quay đầu lại ngay tức thì, vờ không biết cô tới.
Vài giây sau, anh đã nghe được tiếng bước chân cô cách mình ngày càng gần.
Chắc là định mua kẹo m út.
Nhưng hai cây kẹo m út vị dâu cuối cùng lại nằm trong tay anh cả rồi.
Tống Kỳ Thanh đút tay vào túi quần tìm tiền trước tủ mát, lấy năm hào và năm tệ ra sau đó nhét số tiền còn lại vào túi quần đang để điện thoại và dúi năm tệ lẻ năm hào kia vào bên túi còn lại.
Anh mở cửa tủ lạnh, lấy chai Bắc Băng Dương mác giá năm tệ vòng ra quầy tính tiền.
Lúc Tống Kỳ Thanh trả tiền thì lấy năm tệ năm đã chuẩn bị trước kia ra rồi lên tiếng xin lỗi chị nhân viên: “Xin lỗi chị, em chỉ mang theo năm tệ năm tiền mặt nên chắc lấy một cây kẹo m út thôi ạ.”
Chị thu ngân cũng khá có ấn tượng với Tống Kỳ Thanh, dù sao kiểu con trai trung học vừa điển trai vừa lễ phép thật sự khiến người ta khó mà quên được.
Cô không nóng nảy chút nào, cười nói: “Được.”
Và thế là Tống Kỳ Thanh thành công để lại một câu kẹo m út vị dâu ở quầy tính tiền.
Lúc quay người rời khỏi căn tin anh chàng còn thầm cầu nguyện sao cho Thư Niệm có thể thuận lợi mua được cây kẹo m út còn lại đó.
Tống Mỳ Thanh vừa đi vừa mở giấy gói, m út kẹo.
Còn chưa đi được bao xa, một bạn nữ đã bất ngờ chặn đường anh, thẳng thừng tỏ tình: “Tống Kỳ Thanh, tớ là Giang Thấm Thấm lớp 10/4, tớ rất thích cậu.”
“Đây là thư tớ viết,” Cô bạn này lấy ra một phong thư hồng, đưa cho Tống Kỳ Thanh rồi dạn dĩ tiếp lời: “Hy vọng cậu sẽ trả lời.”
Tống Kỳ Thanh chưa bao giờ ngờ tới việc bản thân có ngày lại bị người người ta chặn đường bày tỏ công khai thế này.
Anh giật mình, bất giác lùi về phía sau, cố kéo dãn khoảng cách với cô bạn trước mặt.
Lúc Giang Thấm Thấm nói, Tống Kỳ Thanh chợt nghĩ đến Thư Niệm.
Anh nhớ tới những lời Thư Niệm dùng để từ chối Tưởng Phong, thế là mở miệng: “Tớ xin lỗi, không nhận thư của cậu được, còn trả lời thì giờ tớ sẽ nói luôn, tớ thật sự không định có bạn gái trong cấp ba, chúc cậu học hành thuận lợi.”
Anh là đang chối từ người ta giống như những lời cô từng nói.
–
Giờ tan học chiều thứ sáu, Tống Kỳ Thanh tận mắt thấy Tưởng Phong tặng Thư Niệm một quả táo lễ Tạ Ơn đặt trong hộp quà được đóng gói xinh đẹp sau đó ù té chạy đi.
Để lại mình Thư Niệm đứng sững ra đó đến là khó xử.
Anh nhìn thấy vẻ mặt khó xử rối bời của cô bèn muốn giúp cô.
Thế là Tống Kỳ Thanh đi đến từ phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn tớ đưa cậu ấy không?”
Thư Niệm quay đầu lại nhìn rồi dường như vì thẹn thùng mà cúi gằm xuống rất nhanh.
Nhưng cô cũng không từ chối ý giúp của anh, gật gật đầu rồi đưa hộp táo cho anh, nhẹ giọng nói: “Phiền cậu đưa cậu ấy giúp tớ, cảm ơn.”
Tống Kỳ Thanh cầm lấy hộp táo Tạ Ơn, “Ừ.” một tiếng.
Anh cầm theo hộp táo, vừa ra khỏi lớp đã nhắn WeChat hỏi Tưởng Phong đang ở đâu.
Tưởng Phong trả lời rất nhanh: [Quán bida cạnh trường, đến à?]
Tống Kỳ Thanh hồi âm bằng tin nhắn thoại: “Ba phút.”
Lúc anh đến nơi thì Tưởng Phong đang hứng chí chơi bida, Quý Tinh Lãng thì đứng cạnh cười nhạo kỹ thuật chơi chẳng đâu vào đâu của cậu bạn.
Tống Kỳ Thanh không bước qua đó mà trở ra, đứng trước cửa, gửi tin nhắn cho Tưởng Phong: [Cậu ra đây.]
Tưởng Phong khó hiểu cầm điện thoại đi ra ngoài, cậu ta còn chưa kịp ừ hử gì Tống Kỳ Thanh đã đưa lại hộp táo cho cậu.
“Thư Niệm bảo tớ trả cậu.” Tống Kỳ Thanh dửng dưng nói.
Tưởng Phong thì đờ người ôm hộp táo, im lìm mất mấy giây.
Tống Kỳ Thanh chợt nhớ tới chuyện cậu bạn mình làm Thư Niệm khó xử, thế là không nhịn được nói: “Tưởng Phong, cậu có thể thích cậu ấy nhưng đừng để tình cảm đó của cậu khiến cậu ấy khó xử.”
“Ngày nào cậu ấy cũng tập trung tinh thần vào chuyện học, chăm chỉ học cả trong kỳ nghỉ lẫn giờ ra chơi, cậu làm thế sẽ tạo thành gánh nặng cho cậu ấy, nếu cậu đang muốn tranh thủ thì có thể chờ sau khi tốt nghiệp không, để cậu ấy có thời gian, có sự chuẩn bị rồi hẵng bàn đến những chuyện này?”
Tưởng Phong nhìn Tống Kỳ Thanh chằm chằm, vẫn im lặng không nói một lời.
Tống Kỳ Thanh xổ hết một tràng xong mới bất giác phát hiện mình đã đi quá giới hạn rồi.
Anh không có tư cách xen vào chuyện giữa Thư Niệm và Tưởng Phong.
“Anh Thanh này,” Hình như Tưởng Phong muốn hỏi Tống Kỳ Thanh gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Cậu ta mở hộp, lấy quả táo bên trong ra cắn một miếng rồi cười ra tiếng: “Cậu nói đúng, tớ không nên tạo gánh nặng cho cậu ấy, không nên để cậu ấy phân tâm vì tình cảm của bản thân.”
“Anh Lãng còn chờ ở trong đó,” Tưởng Phong nói với Tống Kỳ Thanh: “Vào thôi.”
Tống Kỳ Thanh vừa định mở miệng nói mình phải về nhà, Tưởng Phong đã bước tới câu cổ anh, cười toe toét: “Đi! Thẫn thờ gì đó!”
Tưởng Phong không hỏi có phải Tống Kỳ Thanh thích Thư Niệm hay không.
Đương nhiên Tống Kỳ Thanh cũng sẽ không nói Tưởng Phong biết mình thích Thư Niệm.
Có điều kể từ ngày hôm đó đến tận ngày kỳ thi đại học kết thúc, hai người họ đều ăn ý không nhắc đến tên Thư Niệm trước mặt đối phương lần nào.
–
Thứ bảy hôm sau, vì cô giáo dạy đàn vừa sinh con, ít lâu sau mới tiếp tục dạy piano cho Tống Kỳ Thanh được nên ông bà đã tìm một giáo viên dạy piano khác để tạm thời dạy anh ở nhà.
Còn thứ bảy chủ nhật này thì thầy dạy piano đang bận lưu diễn ở nước ngoài nên Tống Kỳ Thanh không phải ở nhà luyện đàn cả ngày.
Trước khi ra ngoài, anh ôm nựng em mèo trắng nay đã mập lên không ít một chút, nói với ông bà nội mình đến thư viện tỉnh tự học, rồi xách ba lô rời khỏi nhà.
Lúc anh đến thư viện tỉnh thì Thư Niệm đang ngồi học ở chỗ cũ.
Anh bước tới ghế đặt chếch phía đối diện cô rồi nhẹ nhàng kéo ghế ra.
Biết Thư Niệm đang nhìn nên Tống Kỳ Thanh ra vẻ thản nhiên cười cười với cô rồi khẽ hếch cằm xem như chào hỏi.
Sau đó, anh ngồi xuống và bắt đầu tự học.
Trưa đến, Tống Kỳ Thanh lẳng lặng rời khỏi thư viện tỉnh, tới một quán ăn gần đấy.
Vì Thư Niệm thường xuyên đến ăn chỗ này.
Anh đã thấy cô ra vào nhiều lần.
Mà những lần trước anh không dám vào quán sau cô, cũng không dám vờ tình cờ gặp cô.
Nên hôm nay, anh đến trước, ngồi đợi cô ở đây.
Tống Kỳ Thanh không ngờ quán ăn nhỏ này nay lại đông khách thế.
Anh ngồi xuống chiếc bàn trống duy nhất và gọi một phần mì pan mee.
Lúc Thư Niệm đến quán, mì cũng vừa được dọn lên.
Bà chủ vốn quen mặt Thư Niệm, thấy cô vừa nào đã nhiệt tình đã chào đón nồng nhiệt.
Sau khi Thư Niệm gọi món xong, bà chủ nói: “Cô bé, con cứ ngồi đại chỗ nào đi đã, ngồi cùng bàn với khách khác cũng được đấy.”
Tống Kỳ Thanh thấy Thư Niệm lúng túng đứng đó không biết ngồi ở đâu thì bèn chủ động mở lời mời mà lòng thì thấp thỏm âu lo: “Thư Niệm, đến đây ngồi này.”
Thư Niệm ngượng ngùng cười với anh, đi tới ngồi xuống đối diện anh chàng.
Tim Tống Kỳ Thanh thì cứ đập vồn vã liên hồi từ lúc cô ngồi xuống phía đối diện.
Anh cố gắng giữ bình tĩnh, cúi đầu ăn hết nửa bát mì.
Chung quanh khá ồn ào, khách quán ăn rôm rả vừa chuyện trò vừa ăn uống với nhau, chỉ có mỗi Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh là lặng yên.
Họ đang ngồi trong một quán ăn nhỏ ngập mùi khói lửa, bị vây không không khí ồn ã chung quanh.
Anh muốn ngồi với cô lâu thêm chút nữa, nhưng bữa trưa của cô vẫn chưa được dọn lên.
Thế là Tống Kỳ Thanh bình tĩnh đặt đũa xuống, mở game trên điện thoại ra rồi bắt đầu chơi.
Lúc bà chủ đưa bát miến cho Thư Niệm, Tống Kỳ Thanh vừa bắt đầu ván chơi.
Anh nghe bà chủ nói với Thư Niệm: “Cô đi lấy cho con lọ giấm mới.”
Tay Tống Kỳ Thanh khựng lại, không ngờ bản thân lại tình cờ biết được chuyện Thư Niệm thích thêm giấm vào đồ ăn.
Vì đờ người ra mất một lúc như thế nên anh bị đối thủ trong game đánh rớt máu.
Tống Kỳ Thanh chơi xong ván đó, Thư Niệm cũng đã gần ăn xong bát miến.
Anh bèn cúi đầu ăn cho bằng hết bát mì còn lại của mình thật mau.
Thư Niệm lấy khăn giấy lau miệng định đi thì Tống Kỳ Thanh nhân cơ hội đứng dậy trước và bước ra khỏi quán ăn.
Anh nghe Thư Niệm đứng dậy, cô đi theo sau anh.
Tim anh đập thình thịch thình thịch liên hồi nhưng lại chả hề dám quay đầu nhìn lại lấy lần nào.
Tống Kỳ Thanh vờ tự nhiên đi về phía trước, chân vì căng thẳng mà đi càng lúc càng nhanh, từng bước đi đều như đang giẫm lên trái tim cứ đập mãi miết chẳng biết mệt là gì của mình.
–
Tầm hai giờ chiều, Tống Kỳ Thanh nhận được tin nhắn WeChat từ cha.
Vì quanh năm suốt tháng cha mẹ phải lo chuyện ở viện nghiên cứu khoa học, công việc của hai người còn là kiểu công việc cần được bảo mật cao nên cả năm hiếm lắm Tống Kỳ Thanh mới được gặp mặt họ vài ba lần.
Lần này là vì cha anh được ghé về thăm nhà ít lâu, chủ yếu là về nhìn ông bà, cũng là cha mẹ của cha anh, khéo là hai ngày nghỉ rơi vào thứ bảy chủ nhật nên cũng tiện nhìn con trai một chốc.
Tống Kỳ Thanh bèn thu dọn sách vở, về nhà trước.
Hôm sau, cha anh ăn qua quýt bữa trưa xong rồi lại vội vã rời khỏi nhà, Tống Kỳ Thanh thì chạy xe đạp đến thư viện tỉnh tiếp.
Lúc anh đến, tuy Thư Niệm không ở đấy nhưng có để lại sách vở.
Chắc là đến quán ăn trưa rồi.
Tống Kỳ Thanh ngồi vào chỗ cũ, cởi áo khoác lông vắt lên lưng ghế, kéo khóa cặp rồi lấy sách vở ra bắt đầu đọc.
Thư Niệm về anh cũng không ngẩng đầu lên.
Nhưng thừa biết cô vừa ăn trưa về.
Anh có thể nhận ra tiếng bước chân cô.
Tống Kỳ Thanh ôm hy vọng rằng lần này Thư Niệm có thể chủ động chào hỏi mình một lần, nhưng cô không hề nói gì.
Chỉ lướt ngang qua anh, ngồi vào chỗ của mình.
Nói bản thân không thấy hụt hẫng chút nào là nói dối.
Tống Kỳ Thanh thấy hụt hẫng lắm.
Đúng là chỉ khi ôm ấp chút hy vọng nào đó thì khi thất vọng mới thấy khó chịu gấp bội phần.
Đến giờ đóng cửa, Thẩm Thành đổ tuyết.
Họ lần lượt bước ra khỏi thư viện tỉnh, Thư Niệm đột nhiên chủ động từ biệt anh.
Cô vừa đi xuống bậc thềm vừa dịu giọng nói: “Hẹn gặp lại nhé, Tống Kỳ Thanh.”
Anh ngây người, nhìn cô gái đứng trong vòm trời đầy tuyết, đôi mắt nâu đen chợt ánh lên vẻ mừng lo lẫn lộn.
Rồi sau đó, Tống Kỳ Thanh lòng vui phơi phới cười toe toét, đáp: “Hẹn gặp lại.”
Đây là lần thứ hai cô gọi tên anh.
Nhưng chỉ có mỗi lần này là cô chủ động gọi.
Anh đến chỗ đậu xe đạp để lấy chiếc xe đạp của mình, rồi đạp xe để bánh lõm xuống tuyết tạo thành một đường dài.
Lúc Tống Kỳ Thanh đạp xe qua ngang trạm chờ xe buýt, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua nơi ấy.
Thư Niệm hơi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn bông tuyết bay bay trong không trung.
Cô cười, trông đẹp đến nao lòng.
Tống Kỳ Thanh quay đầu lại, khóe miệng thoáng nhếch lên, đạp xe chạy một mạch về phía trước trong trời tuyết ngập Thẩm Thành.
Thư Niệm, Giáng Sinh vui vẻ nhé.
Hết 24.