Sau khi đưa Thượng Quan Uyển Nhi trở về, hai người chia tay, mặc dù có chút không nỡ nhưng vẫn không thể không trở về.
Hai người đứng gần nhau, không khí trở nên ngượng ngùng, Uyển Nhi mắt không dám nhìn thẳng Bạch Dạ nói "Vậy....!muội về nha."
Bỗng dưng Bạch Dạ đưa tay đặt lên đầu Uyển Nhi xoa nhẹ "Muội về cẩn thận!"
Hơi ấm tỏa ra từ bàn tay Bạch Dạ khiến Uyển Nhi tim đập liên hồi, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, e thẹn như thiếu nữ đang yêu.
Không chút chần chừ, cô chạy phắt đi vì sợ Bạch Dạ nhìn ra biểu hiện của bản thân hiện giờ.
Đứng trước người mình thích lộ ra biểu hiện như vậy, đối với một tiểu thư như cô thật mất hết mặt mũi.
Nhưng cô không hề biết rằng thân ảnh đằng sau lưng mình vừa mới tươi cười với cô không lâu, nụ cười trên mặt người đó bỗng vụt tắt sau khi cô quay lưng đi.
Bạch Dạ đứng lặng người, bầu trời cũng đã bắt đầu ngả tối, ánh sáng vụt tắt thay vào đó chỉ còn ánh sáng của những gian nhà.
Một bóng hình vô thanh vô thức xuất hiện sau lưng Bạch Dạ.
"Chủ nhân!"
"Có tin tức gì chưa?" giọng nàng hơi trầm xuống.
"Đã tìm ra tên bán tin tức ở chợ đen!"
"Đi!"
Nàng đội lên mũ choàng, âm thầm cùng Tiểu Hắc lặng lẽ rời đi.
Nhưng chưa kịp lên đường thì Tiểu Hắc bỗng chững lại.
"Làm sao vậy?"
Không biết vì sao hắn đột nhiên quỳ rập xuống nói "Thuộc hạ làm việc thất trách khiến cho chủ nhân lâm vào nguy hiểm, xin chủ nhân trách phạt!"
Bạch Dạ nhìn chằm chằm Tiểu Hắc đang tự trách trước mặt, không nói một lời nào, nàng chỉ có thể thở dài đáp "Không cần đâu, cũng là do ta không cẩn thận.
Với cả lúc đó ngươi cũng đang làm nhiệm vụ, sao có thể bảo vệ ta được, đứng lên đi!"
Có lẽ nàng cũng biết rằng Tiểu Hắc tính tình cố chấp, nếu như không phạt hắn, hắn sẽ quỳ ở đó cả ngày nên không nói một lời nào liền trực tiếp dùng khinh công vụt đi.
Tiểu Hắc dường như cũng hiểu được điều này, tay nắm thật chặt thành quyền, nhưng mà cũng chẳng thể làm được gì.
Vì hắn là sống vì nàng, chết cũng vì nàng.
______
Trong một nhà giam chật hẹp và tăm tối, tiếng rên rỉ của một người đàn ông vang lên, xung quanh nơi này chỉ có một vài ánh lửa nhỏ, đủ để soi sáng người bên trong.
Bạch Dạ theo hướng dẫn của Tiểu Hắc đi vào trong, tránh nàng vấp ngã, Tiểu Hắc còn trực tiếp cầm tay nàng đi.
Nếu như là một thuộc hạ bình thường, tội này đáng bị giết chết, nhưng mối quan hệ của họ không phải là chủ-tớ bình thường.
Bạch Dạ vốn đã xem Tiểu Hắc là thành viên trong gia đình, nàng hiểu hắn nên chắc chắn hắn sẽ không có tâm tư gì khác.
Tiểu Hắc cấm cây đuốc lên đi thẳng về phía chỗ giam.
Lần theo ánh sáng của ngọn đuốc, là một người đàn ông da dẻ khá trắng trẻo nhưng có lẽ do bị tra tấn quá nhiều nên trên cơ thể không chỗ nào là không có vết thương.
Hai tay anh ta bị xích treo lủng lẳng ở giữa phòng.
Hai chân cũng bị cột lại, đầu tóc bù xù nhìn không ra đây là người của gia tộc Thượng Quan.
Nghe tiếng bước chân, ý thức anh ta bắt đầu hồi lại, hai mắt đờ đẫn nhìn lên người ở trước mặt.
Bạch Dạ nhìn anh ta với con mắt lạnh lùng và căm ghét.
"Chủ nhân của ta có chuyện muốn hỏi ngươi!"
Anh ta trở nên sợ hãi, cuống quít nói "Tôi cái gì cũng đều nói, làm ơn thả tôi ra, làm ơn!"
Nàng nhìn chằm chằm nam nhân với con mắt khinh thường "Yên tâm, ta là con người trọng tín, chỉ cần ngươi trả lời cho ta biết."
"Được được!"
Nàng đứng đó bắt đầu với màn lấy khẩu cung.
"Ngươi là người của Thượng Quan gia?"
"Phải!"
"Ngươi làm gì ở Thượng Quan gia?"
"Trước kia ta là người hầu bên cạnh lão gia, nhưng sau này ta được bổ nhiệm làm quản lí trong gia tộc."
"Tại sao ngươi lại được bổ nhiệm làm quản lí?"
"Vì ta đã giúp họ truyền tin khắp đế quốc về Bạch....gia."
Nghe tới hai chữ "Bạch gia" lòng nàng lại trở nên đau đớn, nhưng vẫn phải cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
"Ngươi đã truyền đi những gì?"
"...."
"NÓI!" Bạch Dạ tức giận quát lên..