Bạch Dạ trong lúc nhất thời có chút ngốc, trên tay còn nắm xiên thịt nướng vừa mới cắn một ngụm, rốt cuộc hỗn đản này muốn làm chuyện gì.
Đế Vô Trần xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Bạch Dạ cả người phát mao, thẳng đến Đế Vô Trần không nhịn được mà lên tiếng "Uy ta!"
Bạch Dạ có chút tức giận, nghiến răng nói "Ngươi còn không tự chính mình ăn được sao?"
Đế Vô Trần nhíu mày, trên mặt khó chịu lộ ra rõ ràng, hắn vươn tay, lấy kia chỉ thịt xiên Bạch Dạ còn chưa ăn xong.
"Đợi..."
Bạch Dạ còn chưa kịp kêu, hắn đã ăn sạch kia chỉ thịt xiên, thế nhưng lại còn rất tán thưởng món ăn đó.
Mấy cái thị nữ hẳn tròng cũng phải sắp rớt ra tới.
Thiếu chủ cư nhiên dùng qua người khác ăn đồ vật! Bình thường thiếu chủ luôn là chán ghét người khác động vào mình cũng như là đồ vật của chính mình, bệnh sạch sẽ của ngài phải nói là không ai chữa được.
Vậy mà bây giờ thiếu chủ lại ăn qua đồ ăn của người khác, sao có thể?!
Ngay cả Dạ Sát cũng không tin được vào mắt mình, nhưng cũng không dám lộ ra biểu cảm gì, nếu không thiếu chủ ắt hẳn sẽ ném hắn cho Dạ Linh đi rèn luyện.
Nhưng Bạch Dạ lại có vẻ rất buồn bực, trừng mắt nhìn Đế Vô Trần.
Nàng còn mới cắn một ngụm mà đã bị hỗn đản này đoạt đi.
Đế Vô Trần thần sắc vẫn như cũ đạm nhiên, duỗi tay lấy tới một chỉ thịt khác, nhưng không phải là cho hắn ăn, mà lại đưa tới Bạch Dạ bên miệng nói "Há miệng!"
Trầm thấp thanh âm rất từ tính, rõ ràng là đạm mạc nhưng lại lộ ra từng đợt ôn nhu sủng nịnh.
Nàng có chút không biết phải làm sao nhưng vẫn cúi xuống ăn kia thịt xiên đó.
Đế Vô Trần trong mắt sáng lên, tuy ngoài mặt vẫn không có gì thay đổi nhưng Dạ Sát liếc mắt cũng biết nhà mình thiếu chủ hôm nay tâm tình có vẻ thực hảo.
Bất quá, nhìn đống đồ ăn ngon trước mắt chưa ăn xong, như vậy ăn ngon thịt nướng, thiếu chủ có thể hay không chừa cho bọn họ một ít a~
Hai người ở bên nhau thực hòa hợp, nhìn như một đôi tình lữ thật sự.
Hắn chỉ ước rằng thời gian có thể ngừng lại, có thể cùng nàng trải qua quãng thời gian hạnh phúc như vậy là đủ, không tranh chấp, không phiền đến thế sự.
Vừa nghĩ tới, hắn đột nhiên đứng dậy, ôm lấy eo nàng dùng khinh công đi mất.
Bạch Dạ còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một thân hình to lớn ôm lấy người.
Nàng có chút hoảng hốt nói "Ngươi làm gì vậy?"
"Đem nàng tới một nơi này." Hắn thanh âm vẫn như cũ chậm rãi nói.
Đến nơi, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Nàng nhìn xung quanh, đây là nơi nào? Một cảm giác rất lạnh lẽo bao trùm nơi đây, khắp nơi đều là cây cỏ.
Hắn đi đằng trước nhưng cũng rất chậm để chờ nàng, Bạch Dạ vén qua những cây cao rậm rạc, đôi mắt nàng nhìn lên trên.
Là một biệt phủ, nhưng nó không giống với biệt phủ của Đế Vô Trần, mà nó càng giống như là bị bỏ hoang hơn.
Nàng chầm chậm tiến vào.
Bên trong khác xa với bên ngoài rất nhiều, đồ vật được lau dọn rất sạch sẽ, ngay cả sàn nhà cũng được lau dọn kĩ càng, chỉ có điều rằng những vật ở đây khá hoài cổ và giống với đồ vật của phụ nữ hơn.
Nàng lại gần và quan sát chúng, đặc biệt khiến Bạch Dạ chú ý là những bức họa được treo trên tường.
Người trong tranh là một phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt vô cùng hiền hậu, nhưng tại sao trong ánh mặt của cô ấy lại đau lòng như vậy?
"Người này là....?"
"Nương của ta!" Thanh âm trầm thấp của Đế Vô Trần vọng lại.
Trong đó nhiều tia buồn bã nhưng cũng rất ôn nhu.
Đây là lần đầu tiên nàng được chứng kiến vẻ mặt này của hắn, bình thường hắn luôn là lạnh băng đến phát sợ, lại gần cũng đủ thấy được sát khí.
Nhưng hôm nay khác, hắn lộ ra biểu tình khác với thường ngày.
Đế Vô Trần dẫn nàng ra ngoài sân, và thật sự cảnh trước mắt khiến cho nàng kinh ngạc không nói thành lời.
Cả một sân đều là hoa bách hợp, đẹp vô cùng.
Cơn gió dịu nhẹ mang theo hương bách hợp thoang thoảng bay.
Đế Vô Trần cùng Bạch Dạ ngồi trước vỉa sân, bàn tay đan xen vào nhau.
Im lặng một hồi bỗng Đế Vô Trần lên tiếng "Nơi này, đã từng là của nương ta." những câu chữ hắn nói đều rất chậm, nàng cũng yên lặng lắng nghe "Trước kia, ta cùng bà ấy đã từng sinh sống tại nơi này.
Trước khi ta ra đời, cha ta đã ruồng bỏ bà ấy khiến bà phải một mình nuôi lớn ta.
Ta cũng nghĩ chỉ cần sống đơn giản như vậy là được rồi.
Nhưng rồi một ngày nương ta qua đời do trúng độc nhiều năm nhưng trong khi đó ta lại chẳng hay biết gì.
Ta rất hận, hận người đàn ông đã rời bỏ mẹ con ta để cho bà ấy phải chịu cơn đau giày vò suốt đời.
Nhưng đến cuối cùng, lời của bà ấy vẫn là kêu ta không nên hận ông ta.
Tại sao chứ?"
Hắn càng nói, càng khiến hắn lộ ra sát khí rõ ràng hơn.
"Bà ấy là người ôn nhu nhất trên đời, rừng hoa này cũng là do một tay bà nuôi dưỡng."
"Mặc dù ta không nhớ rõ ta là ai nhưng ta có thể mơ hồ đoán ra được nương ta chắc chắn cũng dịu dàng giống như bà ấy vậy." Bạch Dạ trí nhớ có chút mơ hồ, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh mập mờ của Vân Nhược Hi.
"Bà ấy chắc hẳn cũng phải rất xinh đẹp." Chính vì vậy mà nàng cũng hoàn mĩ như vậy.
Haha!
Hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Cho đến khi hắn dắt tay nàng đến phần mộ của bà.
Bên trên có để một vài nhành hoa bách hợp.
Đế Vô Trần chưa kịp phản ứng lại đã thấy Bạch Dạ quỳ xuống bên mộ rồi nói "Lần đầu gặp mặt người, ta là Bạch Dạ.
Con trai của người hắn đã trở nên vô cùng ưu tú, rất đáng để người tự hào.
Người ở trên cao có linh, hãy luôn ở bên cạnh và phù hộ cho hắn."
Nói xong, nàng xoay người lại thì bất chợt nhận được một nụ hôn từ hắn.
Đế Vô Trần cúi xuống, in lên môi nữ hài một cái nhẹ nhàng hôn.
Bạch Dạ không hề khó chịu, cũng không từ chối nó mà từ từ tận hưởng nụ hôn này.
Một khung cảnh lãng mạng không sao tả nổi trên sân ngập tràn hoa bách hợp.
____ngoài lề____
Nụ hôn của anh nhà sau 8 năm chờ đợi ????.