Hoa Thiên Vũ đôi mắt nhìn theo bóng lưng người nam nhân vừa rời khỏi, trong lòng có chút hụt hẫng.
Bạch Thiển từ phía này cũng có chút suy tư.
Người vừa rồi, hình như nàng đã gặp ở đâu đó, nhưng không thể nhớ nổi là ai, người quen sao?
Sau trận vừa rồi bị tập kích, Hoa Minh Nguyệt tính toán đưa Hoa Thiên Vũ trở về.
Thiên Vũ bỗng hoảng hốt nhìn về phía cánh tay đang đầm đìa máu của A Nguyệt “Tỷ tỷ, cánh tay tỷ bị thương rồi kìa!” Máu tươi không ngừng nhỏ xuống, ướt đẫm một bên tay áo của A Nguyệt.
“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhẹ!” Lúc nãy mải lo lắng cho Thiên Vũ mà A Nguyệt đã bị một tên sát thủ chém bị thương.
“Sao lại có thể là tiểu thương được chứ, nhiều máu quá nè.” Thiên Vũ nơm nớp nước mắt, vội vàng gạt đi rồi xé một góc váy buộc chặt cánh tay đang rỉ máu của A Nguyệt.
“Muội xin lỗi, là do muội nằng nặc đòi đi theo nên 2 người mới như vậy.” Nàng không ngừng tự trách bản thân.
Nhưng A Nguyệt chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Thiên Vũ an ủi “không phải lỗi của muội, là tỷ tỷ bảo vệ muội không chu toàn.”
Hoa Minh Nguyệt nén cơn đau, Thiên Vũ dịu dàng dìu A Nguyệt lên ngựa chuẩn bị trở về.
Thiên Vũ quay đầu thấy Bạch Thiển đứng suy tư, dường như không để ý mọi thứ xung quanh liền gọi “Thiển tỷ tỷ!” Tiếng gọi phá vỡ suy nghĩ của Bạch Thiển, nàng hoàn hồn lại, nhìn lại Thiên Vũ đang đứng nơi đó.
“Thiển tỷ tỷ, chúng ta về thôi.”
“Muội cùng A Nguyệt trở về trước đi, ta có việc phải ở lại.”
Thiên Vũ gật đầu.
Đợi sau khi 2 người rời đi, Bạch Thiển liền dùng khinh công tiến vào sâu trong rừng.
Trực giác lúc nãy của nàng đoán rằng có người rất lợi hại đang di chuyển trong này.
Nhưng khác với đám sát thủ vừa rồi, những người này hơi thở khác xa với chúng.
Nàng lao người về phía họ, nhưng không dám ở khoảng cách quá gần, chỉ lén lút theo dõi xem rốt cuộc họ là ai.
Dạ Sát và Dạ Mị biết rằng có người đang theo dõi liền chia nhau ra thành 2 hướng khác nhau.
Đến khi Bạch Thiển ý thức được thì đã mất dấu hoàn toàn.
Nàng đoán rằng những người này võ công không thua kém gì nàng, có lẽ là người của Đế quốc phái tới.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ đã bị một ai đó từ đằng sau đánh ngất.
Nàng theo bản năng ngã xuống đất.
Dạ Mị kịp đưa tay đỡ lấy, Dạ Sát cũng từ trong bóng tối bước ra.
2 người đánh giá nữ nhân trước mặt.
Từ trước tới giờ họ chưa từng thấy nữ nhân nào ăn mặc kì quái như vậy.
Dù Bạch Thiển đang mặc nam trang nhưng họ chỉ cần liếc mắt cũng đủ phân biệt được.
Nhưng điều làm 2 người ngạc nhiên là nữ nhân này có mái tóc bạch kim rất diễm lệ.
Bao nhiêu năm nay bọn họ theo lời của thiếu chủ đi tìm nữ nhân có mái tóc bạch kim, luôn nghĩ rằng trên đời này làm gì có ai như vậy và cho rằng thiếu chủ hoa mắt nhìn nhầm.
Không nghĩ tới lại có ngày gặp được.
“Dạ Mị, ngươi có thấy nữ nhân này rất giống với miêu tả của thiếu chủ không?” Dạ Sát quay sang hỏi.
“Ta đã có lần nhìn thấy bức phát hoạ của thiếu chủ, quả thật là có đôi chút giống, nhưng nhìn thế nào cô nương này cũng chỉ mới là cái hài tử a!” Dạ Mị ngây ngốc nói.
“Có khi nào thiếu chủ nhớ lầm không?”
“Chúng ta cứ đưa cô nương này trở về trước rồi tính sau!” Dạ Sát bèn quyết định.
Và rồi 2 người cùng Bạch Thiển cứ thế mà biến mất.
Mấy ngày sau Phong quốc lại một trận hỗn loạn.
Nghe nói Lục tiểu thư của Nghiên Hương Các mất tích, Tam công tử không ngừng truy tìm tung tích muội muội khiến cho Hoàng đế lo sợ vì dù sao Lục tiểu thư cũng mất tích ngay tại Phong quốc.
Chuyện này chắc chắn Hoàng đế cũng phải gánh một phần trách nhiệm.
A Nguyệt cùng Thiên Vũ sau khi nghe tin cũng cho người tìm kiếm khắp nơi.
Thiên Vũ không khỏi khóc lóc suốt làm A Nguyệt thêm đau đầu.
Bên phía hoàng cung vẫn là rất bình thường.
Nhưng Phong Thanh Sơ lại căm phẫn đến tột đỉnh, nàng ta cứ nghĩ rằng chắc chắn 3 người họ sẽ bán mạng tại rừng sâu.
Xui xẻo cho ả, kế hoạch lại không diễn ra thành công như mong đợi, thấy Hoa Minh Nguyệt và Hoa Thiên Vũ an toàn trở về, ả đã rất tức giận bèn trút hết lên người nha hoàn bên cạnh.
Phong Quan Liên thì chắc chắn rất vui vẻ, vì kẻ thù của mình biến mất, nàng ta đương nhiên hả dạ.
Tại Nghiên Hương Các lầu 3, A Nguyệt cùng Thiên Vũ ngồi đối diện với Bạch Thường.
“Vậy là 2 người nói đã gặp sát thủ trong buổi đi săn sao?” Bạch Thường nhấc tách trà lên uống rồi hỏi.
Minh Nguyệt gật đầu ngồi yên một chỗ, gương mặt với đầy vẻ tự trách.
Nếu lúc đó họ không để Thiển Thiển ở lại chắc giờ sẽ không xảy ra chuyện.
“Bọn chúng quá đông, bọn ta chỉ có 3 người, may có người cứu giúp nếu không…”
Bạch Thường ngẫm nghĩ.
Mặc dù Thiển Thiển võ công không bằng các huynh đệ còn lại nhưng cũng tính là cao thủ, vậy mà có thể bị chèn ép đến mức như vậy sao? Chắc chắn là người của Đế quốc phái tới, nhưng tại sao người của đế quốc muốn lấy mạng họ chứ?
Càng nghĩ Bạch Thường càng căm giận.
Nói chuyện một hồi, 2 người trở về phủ.
Bạch Thường đứng ngoài cửa sổ, đôi mắt trông như nghĩ gì đó.
Tiểu Bạch thình lình xuất hiện đằng sau, quỳ gối xuống ôm quyền “Tam công tử!”
“Đi tra xem rốt cuộc người nào muốn lấy mạng của tiểu thư.
Ta muốn xem xem ai dám ăn gan hùm mật gấu động tới người của Lăng Thiên Cung.”
“Đã rõ”..