Cung yến tựa hồ mỗi lần đều là như thế, rượu ngon món ngon cộng thêm nhạc sư đàn tấu, và đương nhiên không thể thiếu phần vũ đạo duyên dáng của vũ công.
Mọi người ai nấy tựa hồ có vẻ rất vui nhưng kì thực trong lòng đều có tính toán.
Tuy rằng giao lưu hội không nhiều ngày nhưng phải nói là Hoàng đế vô cùng chịu chi, dù biết rằng ngân khố quốc gia đang gặp vấn đề lớn nhưng vì không muốn mất mặt trước đại sứ quốc gia mà sẵn sàng tổ chức yến tiệc vô cùng xa hoa.
“Phong quốc bệ hạ!” Hoa Thiên Vũ đứng dậy “Nghe nói Nhị công chúa tinh thông cầm kì thi hoạ, đoan trang hiền thục, không biết Nhị công chúa hay không cùng bản công chúa so một lần thi cầm?”
Phong quốc mọi người đều không mấy ngạc nhiên.
Dù gì đây cũng là giao lưu hội giữa các quốc gia, việc so tài cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng Phong Thanh Sơ lại bị lời khiêu chiến của Hoa Thiên Vũ làm cho căng thẳng.
Không phải nàng ta sợ mà là đang lo lắng.
Hoa Thiên Vũ được đồn là người đánh đàn hay nhất Hoa quốc, chỉ cần một cái gảy đàn cũng khiến cho nam nhân điêu đứng.
Vả lại nàng ta cũng không chuẩn bị từ trước, sợ rằng biểu hiện không tốt sẽ mất mặt.
“Cảm tạ công chúa đã ngỏ lời nhưng lúc trước luyện chữ quá nhiều dẫn đến tay bị sưng, ta đã không thể gảy đàn được.
Mong công chúa thứ lỗi!” Phong Thanh Sơ chỉ đành lấp liếm cho qua chuyện.
“Được rồi, nếu như Thanh Sơ đã không được khoẻ thì chúng ta có thể thử vào lần sau!” Hoàng đế cười gượng.
Bỗng nhiên Hoa Minh Nguyệt đứng lên, nở nụ cười nói “Vậy thì bản công chúa cũng muốn so tài!”
Hoàng đế nghe vậy liền hỏi “Không biết Đại công chúa muốn so tài nghệ gì và đối tượng là ai?” Hai cô công chúa này đúng là giỏi gây chuyện.
“So gì ư? Đương nhiên là tỷ võ! Mà người mà bản công chúa muốn so là….” nàng ta quay về phía Bạch Thiển nói “Là cô!”
Đại điện mọi người bị lời nói của Hoa Minh Nguyệt làm cho ngạc nhiên.
Ngay cả Bạch Thiển cũng không ngờ tới chuyện này.
Hoa Minh Nguyệt nàng ta trước khi tới đây đã đi dò la tin tức của hoàng cung.
Trùng hợp thay nghe được tin Đại công chúa Phong Quan Liên bị tiểu thư Nghiên Hương Các đánh ngất xỉu giữa phố và còn khiến nàng ta biến thành người câm.
Hoa Minh Nguyệt cảm thấy cô nương này vô cùng thú vị, rất muốn gặp mặt một lần.
Khi Bạch Thiển bước vào đại điện thì nàng ta cũng không ngờ tới rằng người đó lại còn tiểu như vậy.
Bạch Thiển mỉm cười, nói “Công chúa chắc chứ?”
“Lời bản công chúa đã nói ra thì sẽ không rút lại!”
Bạch Thiển nghĩ tới cô công chúa này rất khí phách, thật sự là một người kiên định, nàng đứng dậy, nhảy ra giữa điện và nói “Được, ta chấp nhận lời thách đấu của công chúa!”
Hoa Minh Nguyệt là người ra tay trước, vọt tới lại gần Bạch Thiển, tay phải định dùng để chế ngự nàng lại khí lực rất lớn.
Không hổ danh là người đã đánh trận bên ngoài nhiều năm, võ công không tồi.
Nhưng Hoa Minh Nguyệt vốn không phải đối thủ của nàng, tránh né bằng cách lộn nhào trên không trung qua đầu của Hoa Minh Nguyệt.
Lúc đầu Bạch Thiển có ý định chơi đùa cùng nàng ta một chút nhưng càng về sau, nàng cảm thấy cô công chúa này rất có khí chất, đến cả cách đánh cũng y vậy.
2 người càng đánh càng hăng, mọi người trong điện cũng cổ vũ nhiệt tình.
Nhưng đương nhiên cuối cùng Hoa Minh Nguyệt vẫn không thể thắng nổi Bạch Thiển.
“Võ công không tồi!” Bạch Thiển nhận xét.
“Không phải vẫn bại dưới tay cô sao?” Hoa Minh Nguyệt bất đắc dĩ nói.
“Đây là lần đầu tiên ta đánh hăng say như vậy đấy, và cô là người đầu tiên có thể khiến ta đánh như vậy.”
Từ trước tới giờ nàng đều là bại thì bại hẳn, không có nửa điểm đánh trả hoặc thắng một cách nhàm chán do đối phương quá yếu.
Lần đầu tiên nàng được trải nghiệm cảm giác bất phân thắng bại này.
2 người đều công nhận đối phương, nhìn nhau bằng con mắt khâm phục.
“Cuộc tỷ võ này người dành được chiến thắng là Lục tiểu thư.” Hoàng đế cất cao giọng tuyên bố.
“Ta rất thích những người như cô, chúng ta có thể làm bằng hữu chứ?” Hoa Minh Nguyệt từ xưa đến nay là người rất hào sảng, phóng khoáng, chỉ cần là người mà nàng ta có tính tốt, nàng ta sẽ không ngại mà kết giao bằng hữu.
“Nếu cô đã có ý thì đương nhiên ta đây cũng sẽ có lòng!” Bạch Thiển cười rộ lên xinh đẹp.
Nàng trước giờ luôn một mình vì nàng ghét những tiểu thư cố gắng lấy lòng mình.
Nhưng Hoa Minh Nguyệt ngoại lệ, cô ấy không chỉ mạnh mẽ, dũng cảm mà còn rất tốt, vậy ngại gì mà không kết giao chứ.
“Vậy từ bây giờ chúng ta sẽ là bằng hữu, cô có thể gọi ta là A Nguyệt.”
Hoa Minh Nguyệt chờ đợi Bạch Thiển trả lời lại, chỉ thấy nàng ghé vào tai cô và nói “Hãy gọi ta là Thiển Thiển.”
“Cô rất may mắn đó nha, bình thường chỉ có các ca ca của ta được phép gọi như vậy thôi.”
“Được thôi!”
Hai người cứ như vậy mà trở thành tri kỉ của nhau..