Qùy Cầu Chia Tay

Chương 61: Minh Hoài Văn lạnh lùng đáp trả: €�Con nói cái gì, không phải trong lòng ba rõ ràng rồi sao, dù sao con cũng chỉ là sự tr�




Minh Tiểu Kiều cảm thấy Minh Hoài Văn không ổn lắm, cô lo lắng nhìn em trai, nhưng cũng ngại làm gì đó trước mặt mọi người cho nên cô không làm gì cả.

Ông cụ Minh xanh mặt, nhìn hai đứa cháu đứng trước mặt, không nói được gì cả.

Ông cụ không nói lời nào, thì vẫn có người thay ông nói chuyện.

Bác gái cả nhìn thoáng qua ông cụ, rồi lại nhìn hai chị em Minh Tiểu Kiều: “Tiểu Văn, đứa nhỏ này quá xúc động rồi, sao lại không nói chuyện trước, vì sao cứ phải động tay động chân? Còn Tiểu Kiều nữa, Tiểu Văn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, cháu lớn hơn nó, che giấu cho nó không phải là tốt cho nó mà là hại nó.”

Trong lòng Minh Tiểu Kiều xem thường đám người này, quả nhiên là cùng một giuộc, nghe được mấy câu đã thấy ngứa lỗ tai rồi.

Không giống như con của bác ta, Minh Cảnh Thành, đừng nhìn bộ dáng vây giờ của anh ta, trong ngành làm không tồi, tiền đồ vô lượng, trước kia khi còn đi học, trên đầu anh ta có đủ mọi loại màu.

Đánh nhau cũng như cơm bữa, có chuyện gì là đổi ngay màu tóc khác.

Học tập cũng không được, luôn xếp từ dưới lên.

Sao lúc đó không thấy bác gái chính nghĩa nhỉ?

Bởi vì Minh Cảnh Thành là cháu trai cả, ông cụ Minh kỳ vọng rất nhiều vào anh ta, nhưng mà anh ta không nên người, không ít lần ông cụ tức giận lên anh ta.

Ôi, khi ấy bác gái đứng trước mặt anh họ của cô, khóc lóc rồi nói cái gì đấy?

Ba, Cảnh Thành vẫn còn nhỏ.

Haha, bởi vì học hành không tốt, nên không cho anh ta thi đại học, mà đi du học nước ngoài.

Tiêu chuẩn ăn chơi trác táng cũng khác, sau khi tốt nghiệp về nước, mãi tới năm hai mươi sáu tuổi, kết hôn xong, anh ta mới đứng đắn hơn trước.

Khi ấy, ông anh họ hai mươi sáu tuổi trong miệng của bác gái vẫn là một đứa nhỏ!

Hiện tại cô hai mươi mốt tuổi, còn đang phải gánh vác trách nhiệm to lớn.

Thật muốn trêu chọc bác gái ngay lúc đó.

Trong lòng cô suy nghĩ như vậy, nhưng mấy năm nay cô đã sớm buông bỏ rồi, cô nhìn mọi người rồi trưng ra nụ cười mang theo một chút áy náy và hối hận, nhẹ nhàng nói: “Cháu và Tiểu Văn biết sai rồi ạ, cháu xin lỗi.”

Sau đó, cô thúc giục em trai: “Mau giải thích đi.”

Minh Hoài Văn thấy sắc mặt ông cụ Minh lạnh lùng, trong ánh mắt mang đầy sự tức giận, đối mặt với tình cảnh bất công này, cơ hồ phải kiềm chế cơn tức giận của bản thân.

Trước kia cậu chưa từng tham gia vào buổi họp mặt gia đình thế này.

Cậu vẫn luôn ngoan ngoãn học tập, thành tích lại không tồi, lại nghe nói ông nội không thích mình nên cậu có rất ít cơ hội xuất hiện trước mặt ông.

Thật ra cậu đã từng gặp qua loại chuyện như thế này, nhưng lần nào Minh Tiểu Kiều cũng không cho cậu chen miệng vào, chỉ cho cậu đứng một bên xem, thậm chí còn kéo theo cậu ra ngoài.

Mà bây giờ, rốt cuộc cậu cũng hiểu, thì ra lúc đối mặt với việc bất công thì tâm trạng sẽ thế này.

Trong lòng như có một con rắn độc đang nằm ấp trứng, lớn lên, uốn quanh, dùng ánh mắt tàn khốc, hèn mọn nhìn anh ta.

Xem đi, anh ta sẽ chịu đựng ác tâm này được bao lâu?

Nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng hay đôi mắt trào phúng của đối phương, anh ta định nhẫn nhục chịu đựng tất cả sao?

Đang lúc cậu chuẩn bị phản công, thì bàn tay cậu bị nắm chặt.

Chị gái đang nhìn cậu.

Ánh mắt của cô có lo lắng, có an ủi, cũng có phần bất đắc dĩ.

Minh Hoài Văn rưng rưng đôi môi.

Ông cụ Minh bỗng nhiên cười một tiếng: “Như thế này là đang bất mãn với ta đấy à. Nhưng các cháu nói xem, ta là ông nội, làm sao có thể xin lỗi được.”

Minh Hoài Văn càng chần chừ thì lại càng chọc giận ông cụ Minh, cậu nhóc nhìn ông nội, bỗng nhiên phát hiện ra ánh mắt kia thật độc ác.

Hèn mọn và trào phúng.

Giờ khắc này, điên cuồng bao phủ nội tâm cậu, cậu dùng lực tách khỏi bàn tay của Minh Tiểu Kiều, cười châm biếm: “Ông làm người khác thất vọng quá đấy. Dù sao người đúng luôn là ông, người sai luôn là chúng cháu.”

Không ai nghĩ tới cậu nhóc lại dám cả gan nói thẳng như vậy.

Minh Chính Trí quá sợ hãi, đầu tiên là hô một tiếng Tiểu Văn, sau đó khuôn mặt tái nhợt nhìn ông cụ Minh, chân tay luống cuống nói: “Ba, Tiểu Văn còn nhỏ, không hiểu chuyện………”

“Ta thấy nó không nhỏ đâu.” Ông cụ Minh run rẩy đứng lên, chỉ thẳng mặt Minh Hoài Văn, rồi lại chỉ Minh Tiểu Kiều và Minh Chính Trí: “Mấy người đều là nghiệt tử, muốn tức chết ta đây mà!”

Lý Hân vội vàng tiến lên đỡ ông cụ ngồi xuống, không ngừng trấn an: “Ba, ba đừng nóng, ảnh hưởng đến bản thân không tốt cho sức khỏe đâu ạ……….”

Vài người theo sau tiến tới an ủi.

Bởi vì Minh Hoài Văn là con cháu, cũng không phạm phải tội lớn gì, cho nên mọi người đều đã đi làm, ở nhà không có nhiều người lắm.

Minh Tiểu Kiều nhìn mọi người chạy tới vây quanh ông nội, thì cô lại nắm tay em trai một lần nữa.

Minh Hoài Văn nhìn cô, nặn ra một nụ cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc: “Chị, chúng ta đi thôi.”

Minh Tiểu Kiều im lặng vài giây, sau đó kiên định nói: “Muốn đi thì đi, nhưng em nghĩ đây là việc tốt sao? Em có biết rời khỏi đây tức là gì không?”

“Em biết.” Minh Hoài Văn nói: “Nơi này và em sẽ không còn quan hệ gì nữa.”

Hai chị em nói nhỏ với nhau, Minh Chính Trí vừa lúc đi tới nghe được câu nói này, lập tức ngăn cản: “Hai đứa làm cái gì vậy?”

Ông sốt ruột, nói với Minh Hoài Văn: “Tiểu Văn, ba biết con đã chịu oan uổng, nhưng….mọi việc không đơn giản thế đâu, con đừng xúc động.”

Minh Hoài Văn thấy ông không hề che giấu lo lắng, cười nhạt một cái: “Ba, ba mãi mãi chỉ nói được câu này, nhưng thế thì được gì chứ?”

Minh Chính Trí ngớ người.

Cậu nhóc nhìn ba, rồi lại nhìn khuôn mặt của Hứa Tĩnh Lâm, rồi lại nhìn thấy Minh Cảnh Hoằng đang rúc trong lồng ngực bà ta, cuối cùng không nhìn nữa, nói: “Con cùng chị đi rồi, ba người một nhà hòa thuận với nhau không phải sẽ tốt sao? Hai chúng con đi rồi không khí sẽ bớt ngột ngạt.”

“Ý con là gì?”

Minh Chính Trí bỗng nâng cao âm lượng, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn con trai mình.

Minh Hoài Văn lạnh lùng đáp trả: “Con nói cái gì, không phải trong lòng ba rõ ràng rồi sao, dù sao con cũng chỉ là sự trói buộc, sau này ba có con trai mới không phải đã bỏ mặc tất cả hay sao?”

“Ba đâu có?” Thân thể Minh Chính Trí gần như đổ vỡ, may mắn Minh Tiểu Kiều kịp thời đỡ được.

Cô nhìn Minh Hoài Văn: “Tiểu Văn, đừng nói nữa, chị biết em tức giận, nhưng việc đó không liên quan tới ba, em đừng trút giận lên ông ấy.”

Minh Hoài Văn: “Như thế nào là không liên quan? Chính ba đã khiến cho cuộc sống hỏng bét, bảo vệ mình không được, bảo vệ con mình cũng không xong, ông ấy không phải là một người ba tốt, cũng không phải một người đàn ông tốt, cố tình lừa mình dối người, cuộc sống hiện tại……..”

“Tiểu Văn.”

Minh Tiểu Kiều cảm nhận được thân thể đang run rẩy của Minh Chính Trí, cô không nhẫn tâm.

Ông không đủ mạnh mẽ, tính tình yếu đuối, không có ý kiến của riêng mình, luôn bị người ta dắt mũi.

Nhưng chuyện này không thể cho qua được, cái tình này của ông cũng thật sự hại người.

Sắc mặt Minh Chính Trí trắng bệch, đôi môi run lẩy bẩy, cái gì cũng không nói nên lời.

Động tĩnh bên này đã sớm hấp dẫn đám người bên kia, ông cụ Minh nghe tới đó, cười khẩy một cái “Quả nhiên là không có giáo dục.”

Minh Hoài Văn nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, trong mắt cậu nhóc chứa đầy tức giận.

“Cháu không có giáo dục? Các người không nghĩ các người làm người lớn kiểu gì? Suy cho cùng, trong lòng các người, hai chị em cháu là những con người thấp kém, không xứng đáng được các người quan tâm, các người có xứng đáng là người thân không, có xứng đáng là ông nội không? Các người chỉ nghĩ tới mình thôi.”

“Làm loạn đấy à.”

Ông cụ Minh vịn tay lên người đứng bên cạnh Mình, khập khiễng đi tới trước mặt Minh Hoài Văn, nhìn đứa cháu cao hơn mình, ánh mắt càng thêm độc địa: “Cháu là cái gì mà dám nói chuyện như thế?”

Trong lòng Minh Hoài Văn lạnh lẽo như Bắc cực: “Ở trong mắt ông, cháu có là cái gì đâu, không phải sao?”

Ông cụ Minh giơ tay lên, toan đánh cậu nhóc.

Minh Tiểu Kiều nhanh tay kéo em trai mình lại.

Cô biết, lần này không thể cứu vãn được nữa rồi.

Ông cụ Minh sao có thể dễ dàng tha thứ cho một cháu ngỗ nghịch như thế?

Có lẽ nếu Minh Hoài Văn quỳ xuống xin lỗi thì mọi chuyện có thể cứu vãn, nhưng thằng bé sẽ không làm thế, mà cô cũng không làm được.

Từ trước đến nay, mỗi lần xảy ra chuyện, cô đều ôm hận về mình, chờ ngày được phát hỏa.

Mà không phải bây giờ em trai đang trút giận hộ cô hay sao?

Miễn cưỡng cười vui, nội bộ vỡ nát.

Cô hít sâu một hơi, đưa Minh Chính Trí cho Hứa Tĩnh Lâm, nhìn bà ta, vốn dĩ muốn nói bà ta về sau hãy chăm sóc ông.

Nghĩ lại cảm thấy không cần thiết, bọn họ là vợ chồng, quan hệ vẫn còn thân thiết.

Cô kéo em trai lại, trịnh trọng cúi đầu chào ông nội.

Ông cụ Minh cười lạnh lùng: “Cô cho là làm như thế tôi sẽ tha thứ cho cô?”

Minh Tiểu Kiều nói: “Không cần tha thứ, cháu và Tiểu Văn cũng không muốn tha thứ cho ông.”

Mặt mũi ông cụ Minh cứng đờ, ánh mắt càng trở nên thâm hiểm.

Minh Tiểu Kiều bình tĩnh nói: “Chuyện hôm nay thành ra như thế này, cháu nghĩ trong lòng ông đã có trách nhiệm rất lớn, dù sao mấy năm nay cuộc sống của cháu với Tiểu Văn ở đây không phải ông không biết, chỉ là cháu không muốn nói ra, nếu như ông cảm thấy chúng cháu làm xấu mặt mũi gia đình, vậy thì chúng cháu sẽ đi, từ nay sẽ không còn chuyện gì nữa.”

Nói xong câu đó, cô kéo Minh Hoài Văn ra ngoài.

Phía sau, ông cụ Minh ra sức gào thét: “Đi rồi thì đừng có trở về! Cho dù có quỳ xuống cầu xin ta cũng không đồng ý!”

Minh Hoài Văn muốn quay đầu mắng, lại bị Minh Tiểu Kiều dùng sức kéo đi, hai chị em lảo đảo, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.”

Đã không còn đường lui rồi, cho dù con đường phía trước đầy chông gai, núi cao biển lửa, cũng chỉ có thể dùng chính đôi chân này bước qua.

Ông cụ Minh thấy hai người không thèm ngoảnh đầu lại, cứ thế bước đi, ông cụ thở hổn hển, nghiến răng nói: “Nghĩ rằng mình đủ lông đủ cánh là có thể bay sao?”

Ông cụ đột nhiên quay đầu lại: “Đi, nói với nhà họ Lục, hủy bỏ đám cưới! Và lại, nói với Tiểu Hứa, thay ta giáo huấn nó!”