Qùy Cầu Chia Tay

Chương 14




Minh Tiểu Kiều kiễng chân hôn nhẹ lên má Lục Thịnh. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy.

Ban đầu cô có hơi ngượng ngùng, kết quả sau khi hôn xong, cô cẩn thận quan sát Lục Thịnh, lập tức ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn anh.

Khuôn mặt vô cảm thường ngày của Lục Thịnh cũng dần trở nên phiếm hồng, lỗ tai đỏ rực, tay cầm chiếc nắp nồi cũng bắt đầu run rẩy.

“Sao mặt anh lại đỏ như vậy?” Minh Tiểu Kiều cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Mặt Lục Thịnh nóng bừng như người đang bị sốt cao. Anh chỉ hận không thể ngay lập tức bỏ chạy khỏi chỗ này, về phòng của mình vùi đầu làm đà điểu.

Nhưng anh không thể, tuyệt đối không được để Minh Tiểu Kiều nhìn ra anh đang sợ hãi!

Minh Tiểu Kiều giống như vừa tìm được kho báu, đi quanh Lục Thịnh một vòng, nhìn thấy anh sau cơn choáng váng dần lấy lại tinh thần, bày ra vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục nấu cơm. Chỉ là nét ửng hồng trên mặt vẫn chưa tan hết, trông khác hoàn toàn gương mặt tổng tài lạnh lùng khó gần hàng ngày của anh, cảm giác rất mới mẻ!

“Mỗi lần anh hôn phụ nữ đều đỏ mặt như vậy sao?” Minh Tiểu Kiều tò mò hỏi anh.

Theo lý thuyết, Lục Thịnh phải là một tay lão làng trong dân ăn chơi, danh hiệu “sát gái” cũng không phải tự nhiên mà có, hẳn là chiến tích của anh phải mạnh mẽ lắm mới có thể đạt được chứ?

Nhưng biểu hiện của anh bây giờ lại như một thiếu niên mới biết mùi gái, chỉ mới hôn má đã đỏ bừng mặt thẹn thùng… Không, càng có vẻ giống mấy cô thiếu nữ ngây thơ hơn!

Lục Thịnh từ chối trả lời, bởi vì anh không biết trả lời như thế nào, chỉ im lặng cúi đầu tiếp tục làm cơm.

Minh Tiểu Kiều nhướn mày, không thèm để ý đến dáng vẻ này của anh, thật rất dễ chọc tức người khác.

“Anh là chòm sao Song Tử phải không?” Minh Tiểu Kiều đột nhiên hỏi.

Lục Thịnh không hiểu vì sao cô lại đột nhiên chuyển đề tài, nhưng anh cũng phần nào thở phào nhẹ nhõm, khẽ lắc đầu nói: “Không phải.”

Minh Tiểu Kiều bĩu môi, lầm bầm nói một câu: “Nhìn dáng vẻ hai mặt này của anh, tôi ngỡ tưởng anh là chòm sao song tử.”

Nhiều khi cô cảm thấy Lục Thịnh là điển hình của một kẻ đầu gỗ, rất ít khi nói chuyện, lại còn thích bày ra vẻ mặt lạnh lùng khó gần, động một chút là không thèm đếm xỉa đến người khác, EQ thấp, thật không thể hiểu anh sống sót trên thương trường kiểu gì?

Nhưng đôi lúc, cô lại thấy anh rất biết cách chăm sóc người khác, giúp cô treo rèm cửa, bây giờ còn vì cô mà học nấu cơm.

Mỗi lần cô đều bị những hành động của anh làm cảm động nhưng chỉ cần một giây sau cô sẽ tức điên khi nhìn thấy vẻ mặt khó ở của anh. Một chút cảm động kia liền biến mất không còn.

Cô trợn mắt đi ra ngoài.

Chờ khi cô ra khỏi phòng bếp, Lục Thịnh mới hoàn toàn yên lòng.

Sống lưng cứng ngắc, đôi mắt đờ đẫn, tinh thần hoàn toàn không thể tập trung được.

May mắn anh đã nấu xong thức ăn, anh vội vã tắt bếp, vụng về bày ra đĩa bưng ra ngoài.

Trong khi đó, Minh Tiểu Kiều ở bên ngoài đang đói tới sắp sửa phát điên lên, đến khi nhìn thấy một bàn đồ ăn nóng hổi súyt nữa cảm động rơi nước mắt.

Tuy rằng nghệ sĩ đều phải chú ý giữ gìn vóc dáng, nhưng Minh Tiểu Kiều là kiểu người ăn bao nhiêu cũng không mập, ăn một ngày đủ ba bữa, hai chân vẫn thon dài như cũ, eo nhỏ chỉ bằng một vòng tay là có thể ôm trọn.

Cho nên cô chưa bao giờ bị ép phải ăn uống điều độ. Điều này khiến bao nhiêu người phải đỏ mắt ghen tị.

“Cuối cùng cũng có thể ăn cơm, đói chết tôi rồi.”

Minh Tiểu Kiều biết đây là lần đầu tiên Lục Thịnh vào bếp nấu cơm, thoạt nhìn cũng không khác ngoài nhà hàng lắm, mùi thơm cũng không đến nỗi nào. Nhưng bây giờ cô đói đến mức bụng dán vào lưng rồi, chỉ cần không quá khó ăn thì cô đều có thể nuốt xuống được.

Gắp một miếng rau bỏ vào trong miệng, cô mở to hai mắt.

Thật không ngờ!

Mùi vị cũng không tệ lắm, tuy có hơi mặn chút nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lục Thịnh nấu cơm, thậm chí món anh làm còn ngon hơn rất nhiều so với bữa cơm sáng nay cô nấu.

Cô bật ngón tay cái nói: “Làm đồ ăn ngon lắm! Nhìn không ra anh có thiên phú nấu ăn như vậy. Sau này, nấu cơm đều giao hết cho anh.”

Người có tài quả nhiên làm việc gì cũng giỏi, nếu Lục Thịnh có thể nấu cơm, cô cũng không cần miễn cưỡng mình. Đối với chuyện này, cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Lục Thịnh không phản đối, gật đầu, im lặng ăn cơm.

Minh Tiểu Kiều nhìn dáng vẻ này của anh lại muốn nổi điên, người gì đâu mà khó ở, hơi tí là bày ra vẻ mặt thối cho người khác nhìn.

Ăn được lưng lửng bụng, cô nhàn nhạt bắt chuyện với anh.

“Này anh rốt cuộc qua lại với bao nhiêu bạn gái? Tôi đếm sơ sơ cũng phải hơn hai, ba mươi người ấy nhỉ? Chắc hẳn anh phải bận rộn lắm nhỉ?”

Lục Thịnh suýt chút nữa nghẹn chết.

Anh vẫn mặt dày, vô cảm bưng bát canh lên uống một ngụm lớn, chậm rãi đặt bát xuống, mới đáp lại: “Không nhiều vậy đâu, rất nhiều người đều chỉ là tin đồn thất thiệt.”

Có một số minh tinh muốn tạo scandal để lăng xê, mặc dù Lục Thịnh ba tháng thay bạn gái một lần, nhưng cộng cả một người bạn gái quen hồi học đại học thì tổng cộng chỉ có bảy người.

Minh Tiểu Kiều: “Anh đây là muốn gom đủ bảy viên ngọc rồng để triệu hồi rồng thần đấy hả? Vậy gom đủ mười hai viên ngọc thì triệu hồi được cái gì?”

Lục Thịnh yên lặng nhìn cô, nghĩ thầm trong bụng, gom đủ bảy bảy viên ngọc rồng, rồng thần thì không thấy đâu, chỉ thấy triệu hồi tiểu ma nữ là cô mà thôi.

“Không có mười hai viên ngọc đâu.” Lục Thịnh rầu rĩ nói.

Trong suy nghĩ của anh, nếu khoảng thời gian ở cùng Minh Tiểu Kiều diễn ra suôn sẻ, anh có thể thuận lợi chữa khỏi bệnh, sau đó sẽ đi tìm chân ái của đời mình, không bao giờ phải mang theo cái danh xưng công tử phong lưu nữa.

Nhưng Minh Tiểu Kiều không biết nỗi khổ tâm của anh, còn tưởng anh muốn hứa hẹn gì đó với mình, nhất thời ngẩn người, cũng không nói nữa, im lặng ăn cơm.

Cô khẳng định sẽ không ở chung một chỗ với Lục Thịnh quá lâu.

Gia đình không cho phép, hơn nữa cô biết bản thân mình và Lục Thịnh không có khả năng yêu đương.

Ngay từ đầu, đây đơn thuần là một cuộc giao dịch.

Cô liếc trộm Lục Thịnh một cái, vẫn mặt lạnh như cũ, nhìn không ra anh đang nghĩ gì, khiến cô có chút sợ hãi.

Lục Thịnh ngàn vạn lần đừng làm thật!

Nếu anh nghiêm túc, nhất định sẽ rất phiền phức, gia đình anh, gia đình cô,…

Thực sự muốn chết mà!

Bởi vì trong lòng đang trăn trở suy nghĩ, nên cô rất im lặng. Bầu không khí yên tĩnh này lại làm cho Lục Thịnh bắt đầu cảm thấy bất an.

Cơm nước xong, anh tự giác mang bát đũa đi rửa, nhưng lại quyết định bỏ đấy, để ngày mai rồi rửa.

Đi ra khỏi phòng bếp, anh nhìn quanh nhưng không thấy Minh Tiểu Kiều.

Cửa phòng ngủ cho khách đóng chặt, anh nghĩ chắc cô đang ở bên trong.

Hôm nay sao lại ngủ sớm như vậy?

Anh buồn bực một lúc lâu, đoán rằng có thể do cô quá mệt mỏi.

Nghĩ đến hôm nay cô mệt đến mức ngủ gật trên xe, anh không lăn tăn thêm nữa, nhanh chóng đi về phòng ngủ của mình.

Hôm sau, Minh Hoài Văn gọi đến đúng lúc Minh Tiểu kiều đang ăn cơm trưa: “Tiểu Văn, có chuyện gì?”

Minh Hoài Văn cười hì hì nói: “Em cũng đã thi tốt nghiệp xong rồi, nên muốn đi du lịch với một vài người bạn, chị cấp cho em ít kinh phí nha?”

Cậu nhóc vừa mới thi xong kì thi tốt nghiệp cấp 2, khoảng hơn hai tháng hè tới đều rất rảnh rỗi không có việc gì làm.

“Em đã tính toán đi đâu chưa?”

“Bọn em dự định đi Châu Âu ạ.” Minh Hoài Văn vui vẻ đáp: “Em cùng bạn đã lên kế hoạch rồi, hơn nữa ba cũng cho trợ lý của mình đi theo bọn em nên không có việc gì đâu ạ.”

Một đám nhóc mười bốn mười lăm tuổi, người lớn trong nhà chắc chắn sẽ không yên tâm.

Minh Tiểu Kiều nghe nói có người lớn đi theo, cũng yên tâm không ít, hơn nữa nghĩ đi du lịch ăn mừng tốt nghiệp cũng không tệ, liền đồng ý, phóng khoáng đồng ý cho cậu nhóc mười vạn: “Không đủ thì nói với chị nhé.”

Minh Hoài Văn siêu cấp kích động.

Cậu đã lớn bằng từng này nhưng vẫn là lần đầu tiên được cầm nhiều tiền như vậy!

Tuy nhà họ Minh không thiếu tiền, nhưng sẽ không cho một đứa trẻ chưa trưởng thành quá nhiều tiền tiêu vặt, chưa kể bắt đầu từ mấy năm trước tiền tiêu vặt của Minh Hoài Văn đều do Minh Tiểu Kiều quản lý, người chị này của cậu thông minh hơn ba rất nhiều, muốn lừa gạt tiền tiêu vặt từ trong tay cô quả thật còn khó hơn lên trời.

“Chị, chị đúng là chị của em. Thật hào phóng!”

Minh Tiểu Kiều rất hài lòng: “Được rồi, không cần phải nịnh hót chị! Sau khi xuất ngoại, đi ra ngoài không nên mang nhiều tiền trong người, không tốt, nhưng đã đi chơi cùng với các bạn thì cũng không thể để người ta cho rằng em thiếu thốn. Em tiêu tiền bên người, không nên quá phung phí, nhưng cũng đừng làm khổ chính mình. Rõ chưa?”

Minh Hoài Văn hưng phấn hưởng ứng.

Cúp điện thoại, cô lo lắng cho em trai vừa bị mình lừa một vố, mười vạn ở trong nước nghe có vẻ nhiều, nhưng ra nước ngoài đổi sang Euro chỉ được một vạn là cùng, người bình thường ra nước ngoài mang theo chừng đó là đủ, nhưng Minh Hoài Văn đi cùng bạn toàn là con nhà giàu có, đến lúc đó em trai đáng thương của cô phát hiện ra mình vẫn là kẻ nghèo nhất hội.

Thằng nhóc này quá ngây thơ rồi, mấy năm nay chỉ toàn ở nhà, đi ra ngoài du lịch cũng là người lớn mang theo, chưa bao giờ phải tự quản lý tiền bạc, cho nên lần này cũng là cơ hội rèn luyện cho em trai cô một chút.

Nói đến mới nhớ, cô nên đi chỗ nào nhỉ?

Cô cũng đi đi lại lại khắp nơi, nhưng chủ yếu là đi chạy show, nếu không trong thời gian rảnh rỗi này cũng nên ra ngoài du lịch?

Dù sao thi thi xong cuối kỳ cũng được nghỉ.

Hiện tại cô cũng không có hoạt động gì, hơn nữa cô cũng đã tuyên bố với bên ngoài sẽ tạm gác lại mọi hoạt động để tập trung vào việc học tập nâng cao trình độ diễn xuất, chờ tiến bộ thêm chút nữa rồi tính sau.

Sau khi đi du lịch về, Lục Thịnh cũng không chạy mất đi đâu được.

Nghĩ đến đây cô mở điện thoại tìm mấy địa điểm du lịch thích hợp dành cho những người yêu nhau.

Nghe nói cùng nhau đi du lịch cũng là một trong hoạt động của người đang yêu, vậy cùng đi thôi!