“Grossell!”
Người đứng gần Grossell nhất là “Kỵ Sĩ Trừng Phạt” Longzel vội chạy tới đỡ lấy ông. Thế rồi, cậu chầm chậm buông tay ra và đứng dậy, tựa như đang trải qua một giấc mơ rối rắm.
Siatas thấy thế bèn gỡ vòng tay đang đỡ mình của Mobet ra. Bỏ mặc cơn đau trên người, cô dùng cơn gió lốc hỗ trợ chạy đến bên Grossell.
Cô khom người xuống cẩn thận quan sát từng chút một, bỗng đẩy đẩy Cự Nhân, thét đến lạc cả giọng:
“Dậy mau! Dậy mau!
Đến lúc chúng ta phải rời đi rồi!”
Tiếng của “Ca Sĩ Tinh Linh” cứ thế yếu dần rồi chìm vào yên lặng.
Đứng cạnh cô, Mobet nhìn kỹ cơ thể lung lay khó mà giữ vững của Cự Nhân. Cuối cùng, cả hình thể khổng lồ ấy đổ phịch xuống mặt đất.
Anh ta lặng thinh mất một lúc, đoạn buông tiếng thở dài.
Bấy giờ, Anderson và Edwina đã chạy tới gần Snowman. Một người dùng lửa, một người mô phỏng ánh sáng thần thánh giúp y nhanh chóng rã đông. Chỉ có Klein đang đứng gần là nhanh chóng tiến thẳng tới chỗ Grossell.
Thị giác chứa “Dây linh thể” mách bảo hắn, vị Cự Nhân đã vĩnh viễn ra đi. Nơi đây chỉ còn sót lại linh của ông nhưng cũng bắt đầu tiêu tán, nên năng lực “Chuyển dời tổn thương” của hắn hoàn toàn vô dụng.
Từ khoảnh khắc đốt cháy ánh sáng bình minh và quấn lấy Cự Long băng sương trong hồi thứ hai của trận chiến, hẳn Grossell đã chuẩn bị cho cái chết của mình rồi… Klein trầm mặc.
Mobet nhìn hắn, cười chua xót:
“Thẳng thắn mà nói, tôi chẳng gặp được bao nhiêu Cự Nhân. Hầu hết ấn tượng của tôi về họ đều đến từ sách vở, thầy giáo và cha mẹ. Tôi luôn tưởng chủng loài này là thứ sinh vật tàn ác, hung bạo và không có trí tuệ, càng tiệm cận với quái vật hơn. Nhưng Grossell không như thế. Anh ấy ngay thẳng, chất phác và lạc quan. Dù trông có vẻ hơi ngây ngô, nhưng anh ấy biết rõ đâu là đúng, đâu là sai hơn hẳn bất kỳ ai.
Anh ấy bảo tôi đấy là vì mình không phải một trong số Cự Nhân cổ đại, thậm chí còn chẳng phải đời thứ hai hay đời thứ ba… Đám Cự Nhân tàn bạo và hung ác cũng có khả năng sinh sản. Thỉnh thoảng trong đám hậu duệ của họ sẽ xuất hiện một loại tương đối có lý trí, và dòng hậu duệ đó lại sản sinh ra lứa hậu duệ tiếp theo, giúp cho toàn bộ chủng tộc Cự Nhân ngày càng thoát ly phạm trù quái vật.
Ha, tôi chẳng biết có tin được anh ấy không nữa. Nhưng sự tồn tại của anh ấy đã chứng minh khả năng đó…”
Mobet đang nói, bỗng im bặt như thể chìm trong vào hồi ức xưa cũ.
Lúc này, Edwina và Anderson đang đỡ Snowman với cơ thể cứng ngắc đi tới. Vị tu sĩ khổ hạnh chật vật lại gần Grossell.
Nhìn con mắt dọc nhắm nghiền, Snowman bèn làm thủ thế dấu hiệu thập tự giá trước ngực. Y khép hờ mắt, trầm giọng cầu nguyện:
“Hỡi Cha của Vạn Vật, Căn Nguyên của Hết Thảy Vĩ Đại, nơi đây yên nghỉ một linh hồn chân thật và thuần khiết… Cầu cho cậu ấy tiến vào quốc gia của Người và nhận được sự cứu rỗi vĩnh hằng…”
Siatas há miệng ra, định bảo tín ngưỡng của Grossell là Cự Nhân Vương Aurmir. Song cuối cùng cô vẫn khép miệng lại, lẳng lặng nhìn Snowman hoàn thành lời cầu nguyện.
“Thôi chúng ta nhanh nhanh rời khỏi đây đi, ai mà biết được cánh cửa mở ra sẽ đóng lại khi nào!” “Ca Sĩ Tinh Linh” ngó quanh một vòng. Vì quá đau buồn, cô có vẻ gắt gỏng hơn bình thường.
Cô lại nhìn xuống vị Cự Nhân, khó nhọc cất tiếng:
“Chúng ta không thể để linh của Grossell tiêu tan trong thế giới hư ảo này được. Chúng ta phải mang anh ta trở về thế giới hiện thực!”
“Chính xác.” Mobet lập tức đồng tình. Đám người Klein cũng chẳng phản đối.
Edwina quay đầu về phía hang động ngập trong băng tuyết, lớn tiếng gọi:
“Danitz, anh có thể đi ra được rồi.”
Lúc này, ánh mắt Siatas hơi động đậy. Dường như đang mải suy nghĩ điều gì, cô bèn nghiêng đầu nói với Klein:
“Anh có giấy bút không?”
“Có.” Klein lấy giấy ghi chú và bút máy mà mình luôn mang theo ra. Đây là hành động đặc trưng chuyên môn từ hồi hắn làm “Thầy Bói”.
Siatas nhận giấy bút, bắt đầu hí hoáy ghi chép gì đó. Mãi tới khi Danitz đã chạy ra khỏi hang, cô vẫn chưa ngừng tay.
Danitz cứ lặng thinh, cũng xuống tinh thần thấy rõ. Trông gã chẳng có dấu hiệu vui mừng hay kích động nào vì sắp được rời khỏi thế giới trong sách.
Cuối cùng Siatas cũng viết xong và trả lại giấy bút cho Klein:
“Phối phương mà anh muốn đây.”
Sao cô bảo sau khi rời khỏi đây thì mới giao dịch? Klein ngờ vực nhủ thầm trong khi nhận bút và giấy ghi phối phương ma dược “Ca Sĩ Hải Dương”.
Như nhận ra nỗi nghi hoặc của hắn, Siatas quay xuống nhìn Grossell, thì thầm với tông giọng nặng trĩu:
“Giờ chúng ta là bạn đồng hành rồi.”
Thế nên cô mới đưa luôn phối phương ma dược cho tôi à? Klein cất đồ đi, thoáng gật đầu:
“Sau khi ra ngoài, tôi sẽ đưa ly rượu vang cho cô.”
Siatas không đáp lời, chỉ đẩy Mobet:
“Đưa Grossell theo.”
Mobet cúi xuống nhìn cơ thể gầy gò cùng đôi giày da mũi nhọn của mình, bèn cười gượng một cái rồi lại gần một bên đùi của vị Cự Nhân.
“Kỵ Sĩ Trừng Phạt” Longzel cũng lặng lẽ đi theo, khom người nhấc bên vai trái của Grossell.
Anderson nhìn trái liếc phải, tặc lưỡi:
“Mấy người ai ai cũng sứt đầu mẻ trán cả, thôi để tôi làm cho.”
Rồi anh cũng nâng bả vai còn lại của Grossell.
Klein đang định giúp mang nốt bên đùi còn lại, Danitz đã nhanh chân chạy tới giành chỗ.
Thấy thế, hắn dừng bước, nhìn đám Anderson nâng Grossell lên tiến về phía cánh cửa đôi kỳ ảo phủ kín tuyết trắng.
Klein, Edwina và Siatas với tư thế chao đảo cùng Snowman trầm mặc đi theo, hướng tới lối ra được hình thành từ xác chết của Cự Long băng sương Ulyssan.
Bấy giờ, Klein quét mắt khắp khu vực, nhận thấy chỗ máu xanh lam nhạt chảy ra từ ‘Bắc Vương’ vừa nãy đã biến mất, hệt như chưa từng tồn tại.
Quả nhiên, nó chỉ là một con quái vật được cụ thể hóa gần giống thật… Klein lùi lại đằng sau, quan sát Edwina tiến lên vài bước khom người, đặt hai bàn tay lên cửa.
Rồi, vị ‘Trung Tướng Núi Băng’ dùng lực đẩy cánh cửa ngập tuyết trắng ra.
Không một tiếng động, mọi người trông thấy mọi thứ trở nên hư ảo, sau đó hóa trong suốt, cuối cùng là biến mất.
Các dãy kệ sách màu nâu nhạt nhanh chóng hiện ra trước mắt họ, theo sau là mặt trời vàng rực đang từ từ chìm xuống đường chân trời, cuối cùng là một chiếc bàn sách đặt bút máy, lọ mực và giấy tờ.
Đây là phòng thuyền trưởng của ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina!
Klein nhanh chóng dời mắt xuống vị trí giữa bàn sách. Đặt trên đó là một cuốn sách với phần bìa làm bằng da dê màu nâu vàng.
Dưới một cơn gió vô hình, quyển sách lật tới trang cuối cùng. Đám người Klein trông thấy hồi kết:
[Dưới sự giúp sức của nhà thám hiểm điên cuồng và thợ săn hùng mạnh, Grossell đã thực hiện được lời hứa của mình. Ông đã dẫn dắt các đồng đội giết chết ‘Bắc Vương’, nhưng rồi cũng yên nghỉ vĩnh viễn tại Quốc gia Băng Sương.]
“Nó chẳng nói gì về kết cục của chúng ta cả… Siatas, sắp tới cô định đi đâu?” Mobet thả một bên đùi Grossell xuống, quay sang hỏi “Ca Sĩ Tinh Linh”.
Đôi mắt Siatas có vẻ thất thần mất mấy giây, bỗng cô kiên định đáp:
“Tìm kiếm người của tộc tôi…”
Còn chưa dứt lời, cô bất ngờ trông thấy mái tóc nâu khói sáng của Mobet nhanh chóng chuyển thành màu trắng xóa, cả khuôn mặt nhẵn nhụi của anh ta cũng xuất hiện nếp hằn sâu.
Chỉ trong một giây đồng hồ, dưới con mắt của cô, Mobet đang sắp chết già.
Trái tim Siatas thắt lại. Cô đang định chạy tới, bỗng ngạc nhiên nhận ra hai chân mình đã mất sạch sức tự bao giờ.
Bịch một tiếng, cô ngã lăn ra đất, chợt phát hiện mu bàn tay mình phủ kín vệt đồi mồi mà chỉ người già mới có.
Cô lập tức hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra. Từng giọt lệ vô thức tuôn trào giàn giụa trên mặt, cô khó nhọc, giãy giụa, nhoài người tới chỗ Mobet.
Mobet đổ uỵch xuống đất, cũng lồm cồm vươn người về phía cô, đồng thời duỗi tay phải ra.
Siatas đưa tay phải tới, nắm chặt lấy bàn tay gầy gò khô quắt kia.
Họ chật vật ngẩng đầu lên, trong đôi con ngươi phản chiếu dáng vẻ hiện tại của đối phương.
Khóe miệng họ cùng cong lên rồi yếu ớt buông lỏng. Mí mắt họ hạ xuống, che khuất ánh sáng.
Klein, Edwina, Anderson và Danitz hoàn toàn không bắt kịp sự thay đổi ấy. Cả bốn người thực sự không biết phải làm gì, chỉ đành trơ mắt nhìn thi thể Grossell nhanh chóng mục nát, máu thịt bốc hơi và còn lại bộ xương trắng cùng đặc tính phi phàm; chỉ biết vô vọng chứng kiến Mobet, Siatas, Snowman và Longzel trở nên già yếu trong chớp mắt, trút hơi thở cuối cùng và xuất hiện tình trạng giống với thi thể của Grossell.
Quần áo của họ cũng biến mất hoặc trở thành cát bụi. Linh của họ tiêu tan với tốc độ nhanh vượt mức bình thường, chẳng mấy chốc đã biến mất.
“Người sống khoảng thời gian ngắn nhất trong sách cũng đã ở đó tận một trăm sáu mươi lăm năm…” Edwina lầm bầm, quay đầu quan sát bộ xương trắng hướng về phía biển khơi và mặt trời.
Đó chính là “Kỵ Sĩ Trừng Phạt” Longzel. Cậu ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn về phía tây. Đó là nơi Backlund tọa lạc.
Snowman ngồi thiền bên cạnh cậu. Thi thể của y vẫn giữ nguyên tư thế cầu nguyện.
Phải rồi nhỉ. Họ sống trong sách những hàng thế kỷ, hàng thiên niên kỷ. Xét trên quy tắc của thế giới bên ngoài, họ còn chẳng phải Bán Thần, hẳn đã qua đời từ lâu rồi… Sao mình không hề nghĩ ra điều này chút nào cả? Chẳng lẽ… Klein chợt nhớ lại ảnh hưởng về phương diện tâm linh của thế giới trong sách lên đám người Mobet, Grossell và bắt đầu có phán đoán.
Hắn lại khép cuốn sách có bìa da dê vào. Hắn tin rằng nó vẫn còn chứa đựng rất, rất nhiều bí mật khác.
“Tên này thú vị thế cơ mà, sao lại chết như vậy chứ…” Anderson nhìn thi thể Mobet mà bĩu môi.
Lúc này, toàn bộ đặc tính phi phàm đều từ từ ngưng tụ, nhưng cơ thể “Kỵ Sĩ Trừng Phạt” Longzel không tách ra vật tương tự. Edwina dò xét hồi lâu, bình thản nói:
“Ma dược cậu ta ăn là ảo, sức mạnh cậu ta nắm giữ cũng thế, giống như Cự Long băng sương vậy.”
Hẳn là nó được cụ thể hóa trong thế giới sách, gần như thật… Klein lặng lẽ thở dài. Vì nhất thời không biết nói gì, hắn đành phải duy trì vẻ trầm mặc của Gehrman Sparrow.
Trong phòng thuyền trưởng của Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim, không ai thốt lên một lời nào suốt mười phút ròng rã, mãi cho tới khi bốn phần đặc tính phi phàm đã hình thành.
Một trong số chúng trông như trái tim phủ kín lỗ rỗng bé cỡ nắm tay, tỏa ra ánh sáng lấp lóe như ánh bình minh. Một phần giống con sứa, bề ngoài trong suốt như chứa đựng bước biển xanh thẳm, còn bên trong là xoáy nước thỉnh thoảng có gió lốc cuốn lên, đôi khi lại lập lòe ánh chớp, phát ra tiếng ca thanh tao mơ hồ. Một phần giống viên tinh thể thuần khiết và tỏa sảng, tràn ngập cảm giác thần thánh. Phần cuối cùng là nắm tay trẻ em với năm ngón tay mảnh xòe ra, liên tục đổi màu da dựa trên môi trường.
“Hầy, chúng ta đâu thể cứ nhìn mãi như này được.” Cuối cùng Anderson cũng phá vỡ bầu không khí im ắng, “Cùng chia mấy phần đặc tính phi phàm này ra thôi.”
Nhận thấy ánh mắt xanh trong như nước suối của Edwina nhuốm chút lửa giận, vị thợ săn này bèn nhún vai, nở nụ cười cay đắng:
“Tôi tin đây cũng là ý nguyện của họ, vì chúng ta là bạn đồng hành từng cùng nhau chinh chiến mà.”