Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 3 - Chương 209: Quyển 3 - Chương 209: Gặp mặt




Không cần ngươi phải chỉ, nãy ta cũng sương sương đoán ra rồi… Dù tỏ vẻ bình tĩnh bên ngoài, nhưng Klein vẫn phải tự nhủ trong lòng khi nghe lời Anderson nói.

Ngay thời điểm lần đầu đụng mặt Renette Tinicole trong Linh giới, trông thấy hình thái chân thực khổng lồ và tòa lâu đài phong cách gothic nọ, Klein đã lập tức cho rằng cô không phải dạng vừa. Cộng thêm ban nãy tiểu thư người đưa tin đã suýt bóp ch.ết ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ một cách dễ dàng, điều đó càng khiến hắn tin chắc rằng, cô chính là một vị Bán Thần, ít nhất cũng phải Danh sách 4!

Một Bán Thần mà lại giúp mình đưa thư với giá một xu vàng mỗi lần sao? Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết việc này không đơn giản, hẳn tiểu thư người đưa tin có ý đồ nào đó rồi. Đương nhiên, có thể là do đặc thù chuyên gặp đủ thứ chuyện kỳ quái của mình. Chắc mình có điểm nào đó khiến cô ta hứng thú, lại nhân lúc rảnh rỗi nên cô ta nhận lời làm người đưa tin luôn…

Trường hợp tương tự là hành động lấy lòng của Arrodes và thiện ý của “Con Rắn Thủy Ngân” Will Oncetine… Nhưng dù gì cũng phải đề phòng trước sau… Trước khi có cơ hội thảo luận vấn đề tương ứng thì không nên thổi chiếc kèn harmonica đó khi đang gặp nguy hiểm. Ai mà biết liệu tiểu thư người đưa tin có thẳng tay xé xác mình luôn không… Trong nháy mắt, Klein lạc trôi vào vô vàn dòng suy nghĩ. Song trước một Anderson đang sửng sốt, hắn chỉ lạnh nhạt khẽ gật đầu:

“Không phải việc của ngươi.”

…Tên này thần bí vỡi! Có người đưa tin là sinh vật Linh giới cấp độ Bán Thần luôn! Mà hắn còn tùy tiện quen biết với một Nghị viên của Học phái Sinh Mệnh nữa chứ… Bảo sao dù đắc tội ‘Bất Tử Vương’ mà hắn vẫn thản nhiên như không… Bảo sao ‘Bất Tử Vương’ không dám tìm đến trả thù, cũng không dám xuất hiện! Anderson chợt thấu tỏ, buộc phải đánh giá lại Gehrman Sparrow thật cẩn thận.

“Hử?” Klein lạnh lùng lườm ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’.

Anderson vội vàng dời mắt đi, cười khan:

“Tôi mới nhận ra cái này thôi, cơ mà anh thích hợp làm nhân vật chính trong tranh lắm í. Cái kiểu mà mang bối cảnh đen tối, u ám í. Nghe thôi đã làm cho khí chất của anh thêm thăng hoa rồi.

Thế nào? Cân nhắc thử nhé? Tôi có thể vẽ giúp anh một bức chân dung. Tin tôi đê, ở phương diện này tôi là bậc thầy đấy!”

Klein chẳng buồn nghe anh tầm xàm ba láp. Hắn cầm đồng hồ mạ vàng lên, nhấn chốt mở và nhìn thoáng qua:

“Quay về phòng ngươi. Năm phút sau ta sẽ qua.”

“Được rồi.” Anderson đáp lại với nụ cười tươi rói.

Sau khi ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ rời đi, Klein lấy còi đồng của Azik và hạc giấy của Will Oncetine ra, quay người bước vào phòng vệ sinh, bố trí nghi thức.

Đưa khuyên tai ngọc trai của ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina lên sương xám xong, Klein ngồi xuống vị trí cao nhất trước bàn đồng dài, cụ thể hóa giấy bút rồi viết câu bói đơn giản:

[Vị trí của Edwina Edwards.]

Giữ tờ giấy và bông tai, Klein ngả người vào lưng ghế, vừa tụng niệm câu bói, vừa dùng suy tưởng tiến vào cảnh mơ.

Thứ đầu tiên chiếm trọn tầm nhìn là một thế giới xám xịt. Sau đó, một đồng bằng ngập trong băng tuyết phản chiếu lên con ngươi hắn.

Cơn bão tuyết cuồn cuộn rít gào, sương mù bủa vây khắp tứ phía, không thể nhìn ra được đâu mới là đường biên giới thực sự.

Chỉ mất ít lâu, Klein đã trông thấy bóng hình Edwina, trông thấy mái tóc nâu dài được thắt đơn giản sau đầu của cô bay toán loạn trong gió và tuyết.

Đứng giữa hoàn cảnh khắc nghiệt ấy, trong bộ trang phục gồm quần dài sẫm màu và áo sơ mi trắng chiết eo với các họa tiết hoa văn ở cổ và ống tay áo, bóng dáng cô trông thật mong manh.

Đôi chân đi ủng da của Edwina liên tục di chuyển và để lại dấu chân sâu trên tuyết. Song giữa cơn bão tuyết lồng lộng, chẳng mấy chốc chúng đã bị vùi lấp.

Hình ảnh dần vỡ vụn. Klein mở mắt, nhận ra mình không thể giải đọc được vị trí cụ thể của ‘Trung Tướng Núi Băng’ từ gợi ý bói toán vừa rồi.

Vùng cực địa? Bình nguyên Đêm Tối Vĩnh Cửu ở Feysac? Chẳng có cách nào để xác nhận cả. Trừ bão tuyết ra thì chả còn gì đặc trưng hết… Klein ngồi thẳng người dậy, đặt khuyên tai ngọc trai và tờ giấy ghi câu xem bói xuống.

Sau khi suy đi tính lại, hắn xác thực được một chuyện khác, đó là Edwina Edwards đã thực sự mất tích. Cô không ở trên Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim nên cũng có thể loại trừ luôn khả năng đây là một cái bẫy.

Klein cẩn trọng xem bói thêm về khía cạnh này, nhận được đáp án không có cạm bẫy nào ở trên Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim.

Trầm ngâm hồi lâu xong, hắn rời không gian thần bí phía trên sương xám, cũng làm một loạt thao tác mang chiếc bông tai ngọc trai trở lại thế giới hiện thực.

Nhớ lại bản đồ hải phận quanh Đảo Olavi và vị trí của Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim, Klein chọn một hòn đảo hoang mà các ngư dân thường ghé để tránh bão. Trong thư, hắn bảo đám người Danitz hãy lái thuyền đến một địa điểm không cách nơi đó quá xa.

Gấp thư lại, Klein thổi kèn harmonica, lại trông thấy tiểu thư người đưa tin nắm bốn cái đầu.

Vừa đưa thư hồi âm, Klein vừa hắng giọng:

“Cô có thể xác định được vị trí của Danitz không?”

Một trong bốn cái đầu trên tay Renette Tinicole khẽ gật, số còn lại thì đáp:

“Có thể…” “Chỉ cần…” “Vẫn trong phạm vi…”

Thấy tiểu thư người đưa tin vẫn lửng lơ tại chỗ cũ mà chẳng có dấu hiệu rời đi, Klein quay mặt qua chỗ khác:

“Danitz sẽ thanh toán xu vàng kia.”

“Được…” Bóng hình Renette Tinicole nhanh chóng nhạt màu.

Phù. Klein thở phào. Chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, xử lý hiện trường thật cẩn thận rồi, hắn mới xách vali đã sắp xếp gọn gàng và bước tới gõ cửa phòng Anderson Hood.

“Trước khi tới Bayam sẽ ghé qua một nơi.” Hắn bình thản nói quyết định của mình cho ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’, “Ngươi có thể chọn chờ ta ở Bayam, hoặc đi cùng ta.”

Anderson đắc chí cười:

“Tôi có thể cảm thấy dòng máu nhà thám hiểm đang rừng rực thiêu đốt trong huyết quản của mình rồi đây. Tôi là tôi tò mò về chuyện mà người đưa tin kia mang tới lắm ấy nhé.

Cứ tưởng mình sẽ chỉ được đứng nhìn thôi, ai ngờ anh lại mời tôi à!”

Ta mời ngươi bao giờ, đây là ta cho ngươi hai lựa chọn cơ mà… Klein lạnh nhạt quay người bước lên bậc thang. Thấy thế, Anderson cuống quít cầm vali mới mua, nhanh chân theo sát sau.

Ra khỏi nhà trọ, Klein ngồi xe ngựa rời thành phố cảng rồi đi bộ đến một bên rìa vắng vẻ thuộc vách núi St. Draco.

Cúi xuống nhìn từng con sóng đập vào vách đá, Anderson liếc trái ngó phải, ngạc nhiên hỏi:

“Đây mà là điểm đến của chúng ta à?”

Klein lờ tịt câu hỏi đó. Hắn lấy ra tấm bùa chú bằng thiếc, trầm giọng niệm thần chú “Bão táp”.

Hắn rót linh tính và chia bùa chú làm hai phần, một nửa cho mình, nửa còn lại dùng cho Anderson, còn một cái thì ném thẳng xuống vách núi.

“Hô hấp dưới nước, màng nước dưới biển sâu…” Anderson kinh ngạc phân biệt các hiệu ứng siêu nhiên trên người mình.

Ngay lúc ấy, dưới vách đá vang lên tiếng nước ào ào. Một sinh vật khổng lồ tựa như cá voi trào lên khỏi mặt biển.

Toàn thân nó có màu xanh lam sẫm. Nó mở miệng ra, để lộ hàm răng trắng hếu và phần bên trong đỏ như máu.

Klein bước đến mép vực và nhảy thẳng xuống. Nhờ sức mạnh của bùa chú, hắn nhẹ nhàng rơi vào trong miệng của sinh vật biển khổng lồ nọ.

Anderson thẫn thờ nhìn xuống rồi lập tức phấn khích nhảy theo, đáp đất ngay bên cạnh Klein.

Sinh vật dưới đáy biển khổng lồ khép miệng lại, khiến bên trong trở thành một màu đen kịt.

Rồi, nó chìm vào trong nước, bắt đầu bơi đến địa điểm đã chỉ định.

Bên trong miệng nó, hai mắt Klein tỏa ra luồng sáng như tia chớp nhìn xuyên qua bóng tối. Nhờ đó, hắn tìm thấy một gốc răng và nhàn nhã ngồi xuống.

Nhờ có sự bảo hộ của “Màng nước dưới biển sâu”, hắn không sợ quần áo bị bẩn.

“Quào, nhức cái nách…” Anderson quét mắt qua một vòng, hiếu kỳ hỏi, “Sao anh nghĩ ra được vậy? Anh làm kiểu gì hay dữ vậy?”

Đương nhiên là cầu nguyện chính mình, rồi dùng Quyền Trượng Hải Thần kéo một sinh vật phù hợp dưới đáy biển gần nhất tới rồi… Klein không đáp lại lời Anderson, chỉ khép hờ mắt như thể đang nghỉ ngơi.

“Mỗi tội là hơi ngột ngạt xíu…” Anderson móc hộp thuốc lá cùng que diêm từ trong túi ra, “Tôi có thể hút thuốc ở đây không?”

“Ngươi hỏi nó ấy.” Klein không thèm mở mắt.

Anderson gượng gạo cười rồi cất thuốc lá và diêm đi:

“Tôi không nghĩ nó sẽ thích mùi thuốc đâu.”

Dưới biển sâu tối tăm ánh sáng không lọt tới, sinh vật khổng lồ này nhanh chóng bơi lội. Thỉnh thoảng nó lại hút lấy oxy thông qua cơ quan hô hấp đặc biệt một cách thành thạo.

Sau một khoảng thời gian không rõ bao lâu, nó trồi lên khỏi mặt nước, dừng trước một hoang đảo.

Dùng sức mạnh của bùa chú để vào bờ xong, Klein bỏ mũ xuống, cúi người làm một lễ với sinh vật biển nọ.

“Anh lịch sự thật…” Anderson thích thú chứng kiến cảnh tượng này.

“Ta luôn rất lịch sự, kể cả khi đối mặt với con mồi.” Klein trừng qua đối phương tựa như muốn nói, ngươi chẳng hạn.

Anderson cười méo cả mặt, vội chỉ vào một bên mạn khác của hoang đảo:

“Ở kia có thuyền kìa!

Ố ồ, Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim!”

Ngay khoảnh khắc ấy, Klein cũng trông thấy chiếc thuyền buồm sạch sẽ đó. Trên thân tàu dài mấy chục mét, khẩu đại bác chủ lực trông lạc lõng vẫn ánh lên những ký hiệu và biểu tượng dày đặc như trước.

Hắn lập tức cầm vali tiến tới, chẳng mấy chốc đã có mặt tại nơi Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim thả neo.

Rồi, hắn thấy Danitz nhảy từ trên boong xuống, lội nước chạy tới.

Ngay khi vừa xuất hiện trước mặt Gehrman Sparrow, Danitz đang định cân nhắc nên mở miệng nói gì thì bất chợt phát hiện ra một bóng người quen thuộc.

“Anderson Hood!” Gã chỉ vào ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ mà la lên.

Anderson lập tức cười ngạo nghễ:

“Anh không ngờ tới tôi chứ gì?”

Dù anh không rõ tại sao mình lại gặp Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim, nhưng điều đó chẳng thể ngăn anh chứng tỏ mình đang đứng ở thế chủ động.

Người quen với nhau à? Klein lãnh đạm liếc qua Danitz.

Danitz rùng mình một cái theo bản năng, đoạn cười miễn cưỡng:

“Tên này không phải hạng tốt lành gì. Ở Biển Sương Mù, hắn thường xuyên bị săn đuổi bởi một đám hải tặc, nhưng chả hiểu kiểu gì, cuối cùng đám đó đều biến thành tiền thưởng hết.

Chắc anh không biết đâu, hắn vốn có xuất thân từ Giáo hội Thần Tri Thức Và Trí Tuệ. Nhưng sau đó trượt bài kiểm tra nhiều quá nên đã bị đuổi đi. Tôi nghe thuyền trưởng bảo thế, họ từng là bạn học.”

Gã khinh bỉ trí thông minh của Anderson ra mặt. Mấy người trên thuyền như ‘Nơ Hoa’ Jodeson cũng bộc lộ vẻ tương tự.

Anderson chầm chậm đảo mắt qua từng khuôn mặt một, tặc lưỡi:

“Đấy không phải điểm chính. Quan trọng là tôi từng giật tóc thuyền trưởng mấy người!”

Khung cảnh lập tức trở nên yên tĩnh đến cực điểm. Vẻ mặt Danitz không khỏi trở nên méo mó