“Dây linh thể” đen bắt nguồn từ đủ loại vật sống xuất hiện trong tầm nhìn của Klein, song hắn không duỗi linh tính ra để thử thao túng ngay.
Sau khi phân biệt và xác nhận “Dây linh thể” nào thuộc về Molsona, hắn nhấp một ngụm bia lúa mạch rồi tập trung vào trận đấu quyền anh trên võ đài hệt như một khán giả thực thụ.
Hai đối thủ với thân trên ở trần và không đồ bảo hộ đang liều mạng so găng. Họ liên tục va chạm với nhau, đấm vào người đối phương. Cục diện nhanh chóng chuyển biến mãnh liệt.
Đám khách say mèm đã lên cơn sốt adrenaline cuồng nhiệt kêu tên tuyển thủ mình đặt cược và gào thét ầm ĩ:
“Giết nó!
Làm thịt thằng chó đ* ấy đi!”
Trên tầng hai, Molsona cũng quên cả điếu xì gà trong tay mà nhìn không chớp mắt xuống võ đài bên dưới. Gã nắm chặt hai bàn tay thành quả đấm.
Trừ những ai quay lưng về phía Molsona để đề phòng bất cứ kẻ khả nghi nào hay để quan sát những nơi quan trọng như mái nhà hay khu vực phía dưới, đám người đứng quanh gã không khỏi dán mắt lên trận quyền anh sôi máu kịch liệt kia.
Klein lại nâng cốc uống vài ngụm bia. Bầu không khí căng thẳng xung quanh khiến hắn gần như không thở nổi.
Lúc này, linh tính của hắn lặng lẽ tràn ra và bắt lấy “Dây linh thể” đen mảnh hư ảo tương ứng với Molsona.
Một giây, hai giây, ba giây… Molsona với cái mũi đỏ lựng đang định rung rung nắm đấm như thể bản thân gã mới chính là người đứng dưới võ đài bỗng cảm thấy đầu óc tê dại.
Gã cảm thấy khung cảnh xung quanh trở nên quái dị, tựa như mọi thứ bị một lớp thủy tinh dày chồng lên.
Molsona tức thì phát hiện suy nghĩ của mình bị trì trệ hẳn đi, còn tất cả bộ phận trong não đột ngột rỉ sét.
Trước một mục tiêu chỉ là người bình thường sở hữu linh thể có độ cứng cỏi kém xa Người Phi Phàm, chưa tới hai mươi giây, Klein đã sơ bộ khống chế được đối phương.
Bảy giây!
Chỉ vỏn vẹn bảy giây!
Thôi xong rồi… Có gì đó sai sai… Chắc là… Người Phi Phàm… sở hữu năng lực… khá đặc biệt… Do thường xuyên qua lại với đám hải tặc, Molsona chẳng lạ gì thế giới thần bí. Đó chính là nguyên nhân gã tiêu một đống tiền để thuê nhiều Người Phi Phàm bảo kê mình. Bởi liên tục dính dáng đến tình d.ục và đồ cồn, cơ thể gã đã bị tàn phá từ lâu, tinh thần trở nên yếu đuối, trạng thái luôn kém cỏi, thành thử có khả năng rất cao sẽ bị mất khống chế khi uống ma dược. Chứ nếu không, gã cũng muốn tự mình đạt được sức mạnh siêu nhiên ấy.
Giờ đây, vì tư duy bị trì hoãn, cộng thêm sự thiếu thốn kinh nghiệm, Molsona phải mất tới hơn mười giây mới phát giác ra mình đang bị tấn công. Gã lập tức vươn tay ra, định mở miệng thử kêu cứu.
Tuy nhiên, động tác của gã dần đình trệ còn giọng nói thì yếu ớt hẳn. Bao quanh gã là vô số vệ sĩ đang say sưa tập trung vào trận đấu quyền anh căng thẳng và kịch tính. Tiếng hò hét của khán giả chồng chất lên nhau càng lúc càng lớn, còn đám người đứng canh vòng ngoài thì đều chú ý tới các địa điểm dễ bị đột kích hòng bảo vệ thân chủ. Giữa tất cả những thứ kể trên, sự khác thường rõ ràng của tên trùm này đã bị bỏ qua.
Đến khi hồi cao trào của trận chiến tạm ngừng, phần lớn vệ sĩ và cấp dưới của Molsona mới quay lại nhìn chủ nhân chúng, trông thấy đôi mắt gã hơi vô hồn với hai bàn tay ở vị trí khá mất tự nhiên, tựa như gã vẫn đang chìm đắm vào trận quyền anh, nôn nóng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Khóe mắt tên trùm băng đảng rỉ chút nước, gã cố gắng duỗi năm ngón tay ra để thả điếu xì gà xuống đất hòng thu hút sự chú ý.
Song, gã tuyệt vọng nhận ra ý nghĩ của bản thân ngày một trì trệ, càng lúc càng cứng nhắc. Chỉ một cử động đơn giản nhất cũng tốn hơn một phút mới hoàn thành, mà thậm chí ngón tay gã cũng đang chống lại ý chí của gã!
Bộp!
Điếu xì gà đang cháy cuối cùng cũng rơi xuống sàn. Giọt nước mắt chảy từ trên mặt Molsona trượt xuống cổ.
Vài tên vệ sĩ phát hiện ra, vừa định hỏi có phải sếp mình quá kích động vì trận đánh kia không thì bắt gặp Molsona đã gập người xuống. Gã xoa mặt, nhặt điếu xì gà lên.
“Trận này hay tuyệt! Thưởng thêm tiền cho kẻ thắng cuộc!” Molsona búng xì gà, kéo cổ áo lên, đắc ý nở một nụ cười rộng.
Gã không nói chính xác cho thêm bao nhiêu tiền. Vì Klein không hiểu rõ tình hình, hắn đành phải đưa ra bình luận mơ hồ.
Phải, Molsona của Tân Đảng thuộc Loen đã hoàn toàn biến thành con rối của hắn!
Tên trùm sò này chỉ là người bình thường, thậm chí linh thể của gã còn yếu hơn hẳn so với những người khỏe mạnh khác. Klein chỉ cần bỏ ra đúng hai phút mười lăm giây!
Nếu thời gian cần thiết dài hơn, hắn sẽ dùng ảo thuật để tạo ra hỗn loạn nhằm thu hút sự chú ý, khiến đám vệ sĩ phải chú tâm bảo vệ Molsona nên không kịp phát hiện ra điểm lạ của gã.
“Giết nó!”
“Xử nó!”
…
Tới khi trận đối kháng trên võ đài dần đi tới kết thúc, tiếng khán giả hò hét khản cổ bỗng trở nên đồng nhất, Molsona cũng ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ tiếp tục theo dõi cuộc đọ sức.
Khoảnh khắc một võ sĩ quyền anh đổ gục xuống sàn bất tỉnh, Molsona cũng hít một hơi xì gà, lên tiếng:
“Về phòng.
Ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
“Vâng, thưa ông chủ.” Đám vệ sĩ và cấp dưới lập tức đứng vây quanh rồi hộ tống gã xuống hành lang dưới tầng hai, giúp gã mở cửa phòng nghỉ.
Sau khi chỉ đạo chúng đừng làm phiền mình mà hãy đi canh gác các khu vực trọng yếu khác, Molsona chầm chậm bước tới mở két sắt. Gã tìm thấy một xấp tư liệu liên quan tới đủ loại ma t.úy mới, chọn ra mấy thứ quan trọng nhất.
Ngay sau đó, gã xếp chỗ văn kiện đó cùng một mẩu địa chỉ cắt từ báo và tổng cộng 758 bảng tiền mặt vào một cái cặp táp.
Két, gã mở cửa ra, gọi một tên cấp dưới tới:
“Ném cái cặp này xuống chiếc đèn đường thứ ba chỗ rẽ vào hẻm.”
“Vâng, thưa ông chủ.” Tên cấp dưới không hỏi nguyên nhân.
Đây là luật!
Sau khi đóng cửa lại một lần nữa, Molsona tìm ba cây nến và mấy vật phẩm chứa linh tính, dùng bút giấy cẩn thận vẽ biểu tượng tương ứng với “Kẻ Khờ”—con mắt không tròng tượng trưng cho bí ẩn và sợi dây vặn vẹo tượng trưng cho sự thay đổi.
Thế rồi, tên trùm băng đảng đã trở thành con rối này nhen lửa, dùng nước hoa thay cho tinh dầu và tinh chất, nghiêm trang cử hành một nghi thức ban thưởng.
Gã trầm giọng tụng niệm tôn danh của “Kẻ Khờ”, dùng thứ tiếng Hermes cổ mình vốn không biết để đọc thần chú tương ứng. Sau đó, gã cầm các vật phẩm chứa linh tính lên, để chúng hòa nhập vào trong gió, cộng với sự biến đổi của ánh nến tạo thành một cánh cửa trong suốt. Nếu không thể tìm thấy bất cứ vật phẩm chứa linh tính nào, Klein định sẽ dùng máu của Molsona. Vốn dĩ máu tươi của nhân loại đã chính là một vật liệu chứa linh tính rồi!
Trong nhà vệ sinh dưới lầu một, Klein nhân cơ hội đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ, tiến lên phía trên sương xám.
Hắn không sử dụng Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” mà trực tiếp khuấy động sức mạnh từ mảnh không gian thần bí, thẩm thấu nó vào người giấy rồi ném qua cánh cửa ban thưởng.
Người giấy tức khắc hóa thành một Thiên Sứ với mười hai đôi cánh bay qua cánh cổng kỳ ảo và thần bí, xuyên qua màn đêm đen kịt sâu thẳm hư không, bay tới chỗ Molsona.
Việc này là để quấy nhiễu bất cứ sự điều tra về sau thông qua bói toán, dự ngôn hay các năng lực phi phàm khác!
Chỉ một tích tắc sau, Klein cầm Đói Khát Ngọ Nguậy lên, ném vào trong cánh cửa nghi thức!
Nhờ nghi thức ban thưởng, Đói Khát Ngọ Nguậy xuất hiện giữa thế giới hiện thực, có mặt ngay trước Molsona. Chưa được ăn gì suốt một khoảng thời gian, nó lập tức động đậy.
Lúc này, Klein đã quay về phòng vệ sinh ở thế giới hiện thực, thao túng Molsona đã cứng đờ từ khoảng cách mấy chục mét ngậm miệng lại, nhặt chiếc găng tay trên tế đàn lên.
Giữa lòng bàn tay chiếc găng tách ra một khe hở, để lộ một hàm răng trắng ởn ghê rợn!
Các giác quan của con rối mà Klein điều khiển nhanh chóng biến mất, hắn lập tức quyết định hủy bỏ sự khống chế.
Phản ứng cắn nuốt ngược nhè nhẹ khiến tâm trí hắn quay cuồng song chỉ giây lát đã khôi phục.
Rồi, như thể chưa từng có gì xảy ra, hắn rời nhà vệ sinh và trở lại quầy bar, tiếp tục uống nốt cốc bia lúa mạch còn dở.
Cùng lúc ấy, hắn tìm ra một con chuột chạy trên tầng hai nhờ “Dây linh thể” và biến nó thành con rối của mình chỉ trong hai phút.
Con chuột bắt đầu tìm kiếm đường hầm và các lối đi một cách gượng gập và thiếu thành thạo. Phải tốn kha khá thời gian nó mới vào được phòng nghỉ của Molsona thông qua một cái lỗ nhỏ ở kệ sách của gã.
Bấy giờ, chiếc găng mỏng dính trông như được làm từ da người đã lẳng lặng nằm dưới đất, chẳng để lại dù chỉ một dấu vết của Molsona, kể cả quần áo gã.
Con chuột trèo lên bàn sách, ngoạn vào tờ giấy vẽ ký hiệu tượng trưng cho “Kẻ Khờ”, mang nó tới gần ngọn nến đang cháy.
Mẩu giấy nhanh chóng bắt lửa, bị đốt thành tro.
Sau khi dập tắt ba ngọn nến rồi trả chúng về chỗ cũ, con chuột đến gần và ngoạm vào Đói Khát Ngọ Nguậy.
Rồi, nó rời khỏi phòng nghỉ của Molsona bằng lối cũ.
Nó vừa chạy vừa ẩn nấp suốt quãng đường của ban công ngoài trời ở tầng hai để lặng lẽ trèo xuống.
Tầng một, chỗ quầy bar.
Klein uống nốt hớp bia cuối, đặt cốc xuống, thong thả đứng dậy.
Hắn ấn chặt mũ phớt lụa, đút hai tay vào trong bộ lễ phục cài hai hàng cúc đen, từ tốn bước qua đám ma men cùng mấy tên cá cược, trở ra phố.
Dưới ánh sáng nhập nhoạng của đèn đường, hắn bước vào con hẻm bằng tốc độ bình thường. Rút một người giấy ra và giũ tay đốt cháy nó xong, hắn cúi xuống nhặt chiếc cặp văn kiện bị bỏ dưới chân chiếc đèn khí gas thứ ba.
Lúc này, từ trong bóng tối, một con chuột chạy ra với cái găng tay da người ngậm trong miệng.
Klein khom người xuống cầm Đói Khát Ngọ Nguậy với vẻ mặt lạnh tanh.
Đâu vào đó rồi, con chuột tự chạy mất. Nó trèo lên một cái thùng rác và nằm yên tại đó cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.
Màn đêm dần buông xuống, ánh sáng từ đèn khí gas trên con phố chiếu rọi bóng hình Klein. Hắn đứng đó duỗi các ngón tay ra, thong dong đeo Đói Khát Ngọ Nguậy vào bàn tay trái.
Thử cử động các khớp ngón tay để thích ứng trở lại với chiếc găng xong, hắn cầm cặp táp, băng qua quán bar Cây Sồi vẫn náo nhiệt và sống động như trước, biến mất giữa giao lộ khu phố.
…
Sau khi lấy tem và mẩu giấy in địa chỉ ra dán lên chiếc cặp táp chỉ còn chứa các tài liệu quan trọng, Klein đặt nó vào hòm thư nơi góc phố. Cuối cùng, hắn biến trở về hình dạng Gehrman Sparrow, ngồi xe ngựa cho thuê đi thẳng tới một quán bar khác gần bến cảng.
Đây cũng là một trong các quán bar ruột của hải tặc mà Anderson cung cấp!
Ngay khi bước chân vào cửa, Klein đã liếc mắt nhìn qua toàn cảnh bên trong.
Đột nhiên, hắn trông thấy một bóng hình quen thuộc.
Dáng người trung bình, bờ môi thâm tím, đôi mắt nâu ẩn giấu ác ý mãnh liệt khiến người khác phải e sợ. Gã chính là phó nhì của ‘Bất Tử Vương’ Agalito với số tiền truy nã 9,500 bảng, ‘Kẻ Đồ Sát’ Kircheis!
Hiển nhiên sau khi trốn thoát từ lối ra của vùng biển nguy hiểm nọ, Tàu Báo Tử đã cập bến quanh Đảo Toscarter gần nhất để bổ sung đồ tiếp tế!
Hóa ra ngươi cũng ở đây à… Klein nhếch khóe miệng, phát hiện ra đây là cơ hội không thể tốt hơn để đi săn một “Ác Ma”!
Trong đầu hắn vừa nảy ra ác ý ấy, Kircheis đã nhận ra ngay. Gã nghiêng đầu nhìn về phía lối vào quán bar.
Không hề do dự, Klein lập tức cầm cốc bia ở bàn bên ném tới.
Chỉ tích tắc sau, hắn rút súng lục ra, lạnh lùng ngắm bắn.
Pằng!