Tiếng súng vừa nổ ra, cơ thể Anderson đột ngột đổ rạp xuống tránh khỏi viên đạn bằng một tư thế cực kỳ quái dị.
Chưa kịp hiểu rõ tình hình, Klein lập tức nhảy vọt sang một bên, vừa mở linh thị vừa lăm lăm khẩu súng lục ổ quay.
Trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ có khi nào hôm qua Anderson đi săn thái quá nên giờ bị trả thù. Hắn chỉ muốn lập tức la lên “Tôi không biết hắn! Tôi chẳng liên quan gì đến chuyện này hết!”.
Ngay khoảnh khắc ấy, một người đàn ông vạm vỡ mặc áo sơ mi xắn tay ngồi bàn bên cạnh Anderson cũng vứt hết dao nĩa, tức thì rút hẳn một khẩu súng săn hai nòng đã lên đạn trước từ dưới ghế ra, ngắm ngay xuống mặt đất và chuẩn bị bóp cò.
Chuỗi hành động của anh ta diễn ra gần như cùng lúc với phát súng của ông chủ quán trọ, có điều vì nhiều bước hơn nên chậm một nhịp.
Pằng!
Đạn ria vừa rời nòng, vô số mảnh đạn nhỏ đã lia lịa bắn mặt đất thành hình tổ ong. Dù đã kịp tránh ra và né được phân nửa, song Anderson vẫn bị quét trúng phần nào, một bên người lập tức bị đạn xuyên xé đến nỗi máu thịt be bét.
Đang định giết người vạm vỡ cầm súng săn hai nòng để giúp Anderson thoát khỏi nguy hiểm, Klein nhận ra anh ta cũng giống hệt ông chủ, vẻ mặt ngờ nghệch tràn ngập sự hoang mang và hoảng sợ như một người vừa mới tỉnh rượu.
Không đúng, họ không phải kẻ tấn công thực sự… Klein lý trí dừng hành động bóp cò, nhanh chóng quét mắt khắp nhà hàng.
Thấy dùng linh thị không phát hiện được gì, hắn lập tức chạm ngón cái lên đốt thứ nhất của ngón trỏ trên bàn tay trái hai lần, kích hoạt thị giác chứa “Dây linh thể”.
Lúc này, toàn bộ các quý cô quý ngài trong nhà hàng đã đồng loạt đứng dậy vì bị cuộc tấn công bất ngờ dọa sợ. Họ chen nhau đổ xô tới lối ra.
Lúc băng qua Anderson, một tiểu thư xinh đẹp với cách ăn mặc nhã nhặn chợt dừng bước. Cô ta mở nút chiếc bình thủy tinh nắm chặt trong tay và hất hết chất lỏng sẫm màu trong đó về phía ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’.
Soạt!
Chỗ tiếp xúc với chất lỏng lập tức hóa đen và bị ăn mòn nghiêm trọng. Anderson che mặt và nhảy vọt lên trước, lại tránh đòn tấn công này.
Chỉ sau đó một tích tắc, tiểu thư dịu dàng dễ thương, quý ngài cầm báo, bồi bàn mặc áo gile đỏ và một đứa bé năm tuổi dính bánh ngọt trên tay đồng loạt nhào tới Anderson với đủ kiểu tấn công.
Bột mì, diêm cháy, dao cắt hoa quả, cà phê nóng, đồ uống có cồn liên tiếp bay tới ào ào, tưởng chừng như hầu hết mọi người trong nhà hàng của quán trọ đều chỉ có đúng một mục tiêu—gi.ết ch.ết Anderson Hood!
Trong tràng cảnh nguy hiểm đến dị thường mà không hề có mặt năng lực phi phàm, trong hoàn cảnh bị bao vây khó lòng thoát khỏi, Anderson lập tức thực hiện một chuỗi hành động liên tiếp. Khi thì nhảy lên, lúc lại đá bay bàn ăn, thỉnh thoảng đốt sẵn đồ, miễn cưỡng lắm anh mới che chắn được điểm yếu và không bị thương nghiêm trọng.
Mà lúc này, Klein cũng đã nhận ra điều khác thường.
Từ trong một góc nhà hàng nơi đặt tủ kính trang trí, “Dây linh thể” đen mảnh và hư ảo duỗi dài thấy rõ, nhưng nó hoàn toàn không động đậy.
Trong nhà ăn hỗn loạn và điên đảo này, nó chính là sự tồn tại lạ thường!
Kẻ tấn công thực sự, kẻ chủ đạo kế hoạch “Án mưu sát bởi người qua đường” đang ở đó? Nhìn vẻ ngơ ngác, bối rối và kinh hoảng của ông chủ quán trọ, bồi bàn và các vị khách sau khi tập kích Anderson thì có thể thấy họ chưa trở thành con rối, nên đây là một kiểu thao túng khác… Là ảo giác, hạt giống cảm xúc của “Sứ Đồ D.ục Vọng” hay ảnh hưởng từ một mặt khác của tâm linh? Klein chợt thông suốt, lập tức tiến lên hai bước ném bay một khách hàng vẫn dính bơ trên mép miệng để mở đường máu cho Anderson Hood.
‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ lập tức thoát khỏi vòng vây bằng đường mới mở, theo chân Klein chạy thẳng lên tầng hai quán trọ. Anh dựa người vào vách tường ở khúc quanh cầu thang, thở hồng hộc.
“Năng lực khiêu khích của tôi đã đạt đến tầm cao mới này rồi sao? Tới cả dân thường không quen không biết cũng muốn giết tôi và thực sự ra tay luôn à? Móa…” Vừa nói, Anderson vừa vặn lại phần mạng sườn bị thương, suýt thì kêu tướng lên vì đau.
Không không không, tình hình thật ở đây là, một người bị vận xui quấn thân thì đừng nên làm mấy thứ như săn hải tặc… Nguyên nhân Klein từ bỏ ý định tiếp cận để thử khống chế đối phương bằng “Dây linh thể” là vì hắn nghĩ tới một khả năng:
Dường như người qua đường bị gieo ám thị hoặc chịu sự thao túng ở phương diện tâm linh, nên mới tấn công Anderson một cách trật tự, đồng nhất như vậy. Điều này không ăn khớp với năng lực phi phàm của “Sứ Đồ D.ục Vọng”, vì mục tiêu tấn công của người qua đường bị khống chế đã được chỉ định sẵn và rất chính xác, đồng thời có dấu hiệu chuẩn bị rõ ràng. Mà trước đó, Klein đã nghe về một phối phương ma dược của Danh sách 4, tên là “Người Thao Túng”!
Mặt khác, dựa trên vị “Bác Sĩ Tâm Lý” được thả từ Đói Khát Ngọ Nguậy, Klein đã luôn nghi ngờ trên Đảo Toscarter sẽ có nhiệm vụ hay người liên quan tới Hội Tâm Lý Luyện Kim.
Lại thêm năng lực ám thị và thao túng về phương diện tâm linh ăn khớp với đặc trưng của đường tắt ‘Khán Giả’, Klein đã sớm đồ rằng rất có thể “Người Thao Túng” thuộc đường tắt ‘Khán Giả’ hay nói cách khác là ‘Cự Long’. Do đó, mọi chuyện liên quan đã khá rõ ràng:
Quả nhiên Hội Tâm Lý Luyện Kim có căn cứ trọng yếu ở Đảo Toscarter, cũng cử một Bán Thần Danh sách 4 trấn giữ. Vị Bán Thần này ảnh hưởng tới một số hải tặc và khiến họ vô thức làm vài việc, mà hôm qua những hải tặc ấy lại bất hạnh trở thành nhà tài trợ của Anderson. Vậy nên, sáng nay nhà đầu tư thực sự mới tìm tới cửa!
Kiểm soát vẻ mặt mình, Klein nhìn Anderson, lạnh lùng nói:
“Hẳn một hoặc vài hải tặc tối qua dính dáng tới Bán Thần ẩn mình trên hòn đảo này.
Ngươi nghĩ mấy chuyện như này có thể do Người Phi Phàm Danh sách trung làm được sao?”
“Tôi lại nhọ đến thế cơ á…” Anderson càng lúc càng nhỏ giọng, cuối cùng thì thầm, “Quả nhiên, những người bị khống chế vừa rồi đều vô tội cả. May mà mình không phản công, chứ làm thế thật thì mình đã biến thành nghi phạm chính của vụ án sát nhân rúng động dân tình rồi, và kéo theo là bị gán lệnh truy nã! Đến khi đó thì rắc rối to, mình chỉ còn cách làm hải tặc thôi.”
Klein giật giật khóe miệng:
“Nếu người bị khống chế là hải tặc sở hữu năng lực phi phàm, hoặc Kẻ Trừng Phạt, hoặc mục sư của Giáo hội Bão Táp, thì chuyện sẽ thành ra thế nào?”
“Vậy thì tôi ngỏm lâu rồi.” Anderson xòe tay ra, chợt bừng tỉnh, “Ý anh là, hắn cũng không định giết tôi mà chỉ muốn cảnh cáo thôi í hả?”
Klein nghiêm túc gật đầu:
“Nên là, ngươi vẫn còn cơ hội.
Ừm, để xin lỗi.”
Đi xem xem vị Bán Thần kia muốn gì.
“Xin lỗi á?” Vẻ mặt Anderson cau lại, anh khó xử đáp, “Ở Biển Sương Mù, danh tiếng của tôi vẫn rất tốt đấy nhé.”
Klein không nói gì, đứng dậy vỗ vỗ vạt áo khoác, chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc ấy, Anderson nhào ra lối lên cầu thang trước khi Klein bước tới, gào lên:
“Tôi xin lỗi! Tất cả là do tôi!
Có gì thì từ từ rồi chúng ta thương lượng!”
Thoáng dừng đôi chút, anh nhanh chóng nhắc lại:
“Tôi xin lỗi! Tất cả là do tôi!
Có gì thì từ từ rồi chúng ta thương lượng!”
Bộp! Bộp! Bộp! Lầu một vang lên tiếng vỗ tay chậm rãi, một hình bóng xuất hiện ngay dưới đầu cầu thang.
Giữa tiếng bước chân thong thả, bóng người từ từ hiện ra ở khúc quanh, song Klein lập tức dời mắt đi một cách vô thức, như thể hắn không hề muốn biết người nọ trông ra sao.
Hơn nữa, hắn nhận ra mình cũng không muốn giơ súng hay ngắm bắn, tưởng như bản thân đã bị gieo ám thị và mất sạch ý định phản kháng.
Đáng sợ quá… Ừm, đây còn chưa phải thôi miên trực diện, nên mình mới phát giác ra. Chứ mà trực tiếp bị nhằm vào thì kết quả đúng là không tưởng tượng nổi… Hiện giờ mình cũng bị ảnh hưởng. Nếu chiếu theo như tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ giải thích, đối phương sẽ dùng biển tiềm thức tập thể để lẳng lặng tiến tới rìa hòn đảo ý thức của mình, làm vài thao tác gì đó tới một trình độ nhất định? Klein thấu đáo, bỗng chìm trong cảm giác muốn rời khỏi đây và quay về phòng mình.
“Chỉ dẫn” vô hình mà vị Bán Thần này đưa cho mình? Klein hiểu đối phương muốn trao đổi riêng với Anderson nên không phản kháng. Hắn rời khỏi đầu cầu thang, trở lại phòng ngủ của bản thân.
Chưa đầy năm phút sau, Anderson gõ cửa với vẻ mặt nhăn nhó.
“Bàn xong rồi à?” Klein lơ đãng hỏi.
Anderson nặng nề gật đầu:
“Phù… Đúng thế, hắn khiến tôi giúp hắn một việc, nhưng cụ thể thế nào thì tôi không nói cho ai khác biết được.”
“Ngươi còn nhớ hắn trông ra sao không?” Klein cân nhắc hỏi.
Anderson nghĩ kỹ, chợt nhíu mày:
“Tôi không nhớ nổi…”
Quả nhiên… Nhìn ngươi xem, chỉ vì 1,600 bảng mà đắc tội một Bán Thần, đáng không cơ chứ… Klein thầm thở dài, chuyển hỏi:
“Mai đi được chưa?”
“Rồi, việc kia không gấp. Cứ đi giải quyết vấn đề vận đen của tôi trước đã.” Anderson trả lời không do dự.
Klein không can thiệp sâu hơn, chỉ xuống sàn:
“Vẫn ăn sáng chứ?”
Anderson thoạt ngơ người, rồi nhoẻn miệng cười:
“Đương nhiên rồi!
Phiền não cỡ nào cũng không thể ảnh hưởng tới ăn uống ngủ nghỉ được!”
Cả hai bước xuống lầu một, phát hiện bồi bàn đang lặng lẽ dọn dẹp các mảnh vỡ. Chủ quán trọ và các vị khách khác cũng đã quên sạch chuyện vừa xảy ra.
…
Ăn sáng xong, Anderson lại ra ngoài ngược xuôi nhận tiền thưởng và tiền đặc tính phi phàm, không quên chuẩn bị đôi chút. Trong khi đó Klein đợi tại nhà trọ, kiềm chế linh tính đang tràn ra vì mới thăng cấp và sử dụng côn trùng để thử nghiệm các năng lực phi phàm của “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”.
Vào khoảng hai rưỡi chiều, hắn tiến lên phía trên sương xám trước nhằm luyện tập cho tụ hội Tarot sắp diễn ra. Dù sao ngài ‘Kẻ Khờ’ cũng rất muốn trừng phạt ‘Ẩn Sĩ’ Cattleya một cách nhẹ tựa gió thoảng mây trôi.
Ngồi trên vị trí thuộc về “Kẻ Khờ”, Klein bắt đầu nhẩm lại ba kiểu phạt mình đã nghĩ ra trong suốt mấy ngày gần đây. Có hai phương án cần hắn khuấy động sức mạnh của mảnh không gian này, đều cần mượn đạo cụ. Vì vậy, những gì cần làm và nên làm ra sao đều phải được hắn quyết định trước, phải được nắm giữ thuần thục, không thể bại lộ dấu vết trục trặc trong thời khắc mấu chốt.
Không biết bao lâu sau, Klein mới thở phào, xác nhận xong kế hoạch.
Rồi, hắn cụ thể hóa ‘Thế Giới’. Không cần vật phẩm gì, hắn cũng có thể trông thấy vô số sợi dây đen mảnh duỗi ra dày đặc từ người đối phương.
“Vật phẩm được cụ thể hóa nhờ sức mạnh của mảnh không gian thần bí phía trên sương xám này cũng chứa đựng một lượng linh tính nhất định… Nên ở đây, vật không có sinh mệnh vẫn chứa “Dây linh thể”, còn ở thế giới hiện thực thì không.” Klein thành thạo điều khiển các sợi dây đen, nhanh chóng khống chế hoàn toàn ‘Thế Giới’.
Hiện giờ, hắn không chỉ khiến biểu cảm của ‘Thế Giới’ càng thêm phức tạp mà còn làm phản ứng cơ thể càng giống một người thật. Thậm chí hắn còn biến sự dao động linh tính của con rối trở nên tự nhiên hơn hẳn, chứ không còn vô hồn thiếu sức sống!
Ngoài đó ra, hắn như thể một người chơi sở hữu hai tài khoản, tiếp nhận toàn bộ tầm nhìn, thính lực và các giác quan khác của ‘Thế Giới’!
Xong xuôi đâu đấy, Klein nhìn đồng hồ bỏ túi mạ vàng, truyền tin cho nhóc ‘Mặt Trời’ để cậu bắt đầu thầm đếm nhịp tim.