Sợ Gehrman Sparrow đổi ý, Anderson vội nắm lấy tờ 5 saule, vô hình chung trong đầu tự tưởng tượng ra hình ảnh một suất thịt bò nướng trên lửa cháy xèo xèo bình thường, cùng một phần đồ uống cồn không hề chứa tí thuốc an thần nào.
Chà, thế mà tên này chấp nhận thật này. Mình chỉ tùy tiện nói vậy để đóng vai, đồng thời muốn hắn phải hiểu rõ mượn tiền mình cũng không dễ, tránh khiến hắn lười đi săn hải tặc mà mượn cả đống tiền rồi về thẳng Biển Sương Mù thôi… Klein nhủ thầm.
Đối với hắn, tại một nơi đông đúc hải tặc thế này, dù có không xu dính túi thì cũng chẳng đời nào một thợ săn Danh sách 5 có thể chết đói hay phải ngủ bờ ngủ bụi được.
Hắn khẽ lắc đầu, đang định rời bến cảng, bỗng nghe thấy tiếng gọi cục mịch vang lên sau lưng:
“Gehrman!”
“…” Nghe ra giọng Frank Lee, Klein rùng mình một cái, cứng ngắc quay người lại.
Vị lái chính của Tàu Tương Lai – ‘Chuyên Gia Độc Tố’ bị gán lệnh truy nã 7,000 bảng đang đứng bên mạn thuyền. Anh ta bắt hai tay trước miệng giống loa phóng thanh:
“Anh thường ở đâu nhất? Muốn viết thư cho anh thì gửi đến địa chỉ nào?
Tôi hy vọng được chia sẻ kết quả nghiên cứu mới nhất với anh.”
Nhưng ta không muốn biết… Chắc cú tên này chả có mấy người bạn, và mình dám cá hầu hết người hắn coi là bạn đều không thật sự coi hắn là bạn luôn… Ừm, tình cảm của ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ vẫn nghiêng về phía ‘Nữ Vương Thần Bí’ hơn là đặt ở Hội Tarot. Để quang minh chính đại đào tạo một phản đồ bên cạnh cô ta, không—một nguồn thông tin, thì dùng hình phạt cấp “Gehrman Sparrow” này cũng có lợi cho việc cảnh cáo cô ta… Với bước đệm như thế, ngài ‘Kẻ Khờ’ đưa ra hình phạt cũng là hợp lý, là lẽ đương nhiên… Klein suy nghĩ như bay, lấy giấy bút dùng để bói toán từ trong túi áo ra.
Hắn viết nghi thức triệu hồi người đưa tin của mình, cũng không quên điều kiện cần một xu vàng làm vật liệu.
Vèo một cái, Klein vung tay ném tờ giấy bay như phi tiêu về phía Frank Lee. Nó đáp gọn giữa lòng bàn tay anh ta.
“Ngon!” Frank Lee nhìn thông tin ghi trên tờ giấy, mừng rỡ vẫy tay.
Klein không trì hoãn thêm. Hắn cầm vali da, rời bến cảng và đi kiếm một nhà trọ.
Trong quá trình ấy, hắn đã định kiên quyết từ chối đề nghị ở chung quán trọ của Anderson, nhưng sau một hồi cân nhắc, hắn vẫn đồng ý.
Hắn sợ cái tên nhiễm vận đen này sẽ lại dính vào rắc rối, sẽ mang tai họa đến cho khách và người hầu quán trọ. Do đó, hắn quyết định sẽ giám sát anh ở khoảng cách gần, nếu vướng vào vấn đề gì sẽ dứt khoát xử luôn.
Đặt phòng xong, Anderson cầm chìa bước vào phòng mình.
Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế bành, cảm tưởng mọi gánh nặng đều đã được tháo dỡ.
Sau khi rời khỏi vùng hải dương nguy hiểm kia, cuối cùng anh cũng cảm thấy mình đã quay về làm người, chẳng còn lo mỗi giờ mỗi phút đều có thể bất đắc kỳ tử.
Yên lặng thả trôi bản thân một lúc, Anderson Hoods chậm rãi đứng dậy. Anh cầm bình nước nóng bằng kim loại, lật tách thủy tinh lên, rót cho mình một cốc.
Anh nghĩ mình nên làm mới tinh thần, đi ghé mấy quán bar:
Ăn uống no say, tìm nhà tài trợ!
Đợi nước nóng nguội bớt, Anderson giơ cốc lên uống từng hớp một cách thoải mái.
Đột nhiên, anh ho sặc sụa, ho đến nỗi mặt mũi bắt đầu tím lịm.
Khục! Khục! Khục!
Anderson chộp lấy cổ họng mình nhưng không sao hô hấp nổi.
Choang, chiếc tách thủy tinh trong tay anh rơi xuống sàn nhà, vỡ tan thành vô số mảnh.
Khục… Khục… Khục… Tiếng ho của Anderson càng lúc càng yếu dần, cả khuôn mặt cũng tím tái hẳn.
Lúc này, con mắt anh như tóe lên tia máu, còn mu bàn tay thì nổi gân xanh xao như có sức sống riêng.
Bịch!
Anderson ngã vật xuống sàn, co giật mấy cái rồi im bặt, đến cả hơi thở cũng không còn.
Chục giây sau, xác chết Anderson bất ngờ vùng dậy, kinh hãi sờ mặt mình:
“Móa nó, suýt chết sặc trong lúc uống nước mới sợ chứ…
Nếu thế thật, chắc mình sẽ là thợ săn chết vì nguyên nhất tức cười nhất mất thôi!
May, may mà trước khi tiến vào vùng biển kia, mình đã tiêu cả đống tiền vào món vật phẩm này, cuối cùng hôm nay cũng hữu dụng…”
Vừa nói, Anderson vừa lấy từ trong túi áo ẩn của gile một con hình nhân bện bằng rơm. Mắt, mũi và miệng nó được tô bằng mực một cách đơn giản.
Bề mặt hình nhân đã bị ăn mòn hoàn toàn, rỏ xuống từng giọt chất lỏng đen kịt.
Khoảng bảy, tám giây sau, nó hoàn toàn hóa thành chất lỏng, biến thành một vũng bẩn trên sàn nhà.
“Vận đen của mình vẫn chưa giảm đi tí nào, thậm chí còn tệ hơn… Ầy, Gehrman Sparrow từng chuyển lời một dự ngôn cho mình, bảo nguy hiểm chí mạng nhất ẩn giấu trong sinh hoạt bình thường nhất.” Anderson đi đi lại lại, cẩn thận tránh khỏi mấy mảnh thủy tinh vỡ dưới chân vì sợ nó sẽ kéo một cái chết khác tới.
“Không, phải tự cứu thôi! Phải tự cứu ngay lập tức!” Anderson mở cửa, cẩn trọng bước ra.
Anh đi thẳng đến phòng Klein, đưa tay gõ cửa.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa gỗ nhẹ và không chắc chắn lẳng lặng mở ra. Vừa mới cởi chiếc áo khoác lễ phục, Gehrman Sparrow xuất hiện trước mặt Anderson.
Anderson cười gượng:
“Ngạc nhiên chưa?”
Cạch!
Cánh cửa đóng sập lại ngay trước mặt anh.
“…” Anderson thoạt sững sờ, sau đó nghệt ra lầm bầm, “Mình phải thay đổi cách nói chuyện thôi.”
Cộc! Cộc! Cộc!
Anh gõ cửa phòng Klein một lần nữa.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, một họng súng chĩa thẳng vào anh.
“Hề hề, tôi chỉ muốn hỏi là anh có quen Người Phi Phàm nào biết đổi vận không thôi?” Anderson hơi giơ tay lên, cuống cuồng ám chỉ Gehrman Sparrow nói về vị cường giả đã cung cấp dự ngôn nọ.
Muộn rồi, mình chẳng biết ‘Nữ Vương Thần Bí’ đã đi đâu… Ơ? Cô ta không cho mình phương thức liên lạc à? Nhưng nếu Frank Lee đã biết nghi thức triệu hồi người đưa tin của mình thì chắc ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ sẽ biết thôi, tức là Bernadette cũng thế. Vả lại, sau khi quay về Backlund, mình có thể tìm sự trợ giúp từ tiểu thư Sharon. ‘Nữ Vương Thần Bí’ có giới của bản thân mà, dù không hay xuất hiện lắm… Klein thương hại nhìn Anderson Hoods.
Hắn không ưa tên ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ này cho lắm, còn thường xuyên thầm chế nhạo và có đủ loại ác ý đối với anh. Suy cho cùng Anderson cũng chiếm một nửa nguyên nhân khiến hắn làm mất khuy măng sét. Song, sự bài xích đó cũng chỉ giới hạn trong đầu hắn chứ chưa bao giờ được thể hiện ra bên ngoài. Nếu Anderson thực lòng cầu xin sự trợ giúp, hắn cũng không nỡ từ chối.
Klein đăm chiêu một hồi, đáp:
“Ta có thể hỏi giúp ngươi, sáng mai sẽ cho ngươi câu trả lời.
Nhưng ta nghi ngờ về khả năng trả thù lao của ngươi.”
“Lát tôi sẽ lượn mấy vòng quanh các quán bar mà! Tôi cũng có nhiều tài sản giấu ở Biển Sương Mù nữa.” Anderson không do dự thốt lên.
Klein gật đầu, vừa đóng cửa vừa bảo:
“Vậy hẹn sáng mai gặp lại, hy vọng ngươi có thể sống sót đến lúc ấy.”
Cạch!
Cánh cửa khóa lại một lần nữa.
“Hắn đang nguyền rủa hay ban phước cho mình thế?” Cười khô khốc, Anderson thì thầm, “Dựa trên kinh nghiệm của mình, trong khoảng hai đến ba ngày tới sẽ không còn sự cố gì nữa.”
Trong phòng, Klein quay lại bàn sách.
Trên mặt bàn là một lá thư mới viết xong phần mở đầu và một con hạc giấy te tua.
Về vấn đề của Anderson, Klein đã nghĩ ngay tới đối tượng cần hỏi trước cả khi đồng ý:
Không còn nghi ngờ gì, để giải quyết thủ đoạn của một “Con Rắn Thủy Ngân”, đi hỏi một “Con Rắn Thủy Ngân” khác chính là giải pháp tốt nhất!
Nghĩ trước bản nháp về câu hỏi trong đầu và cân nhắc phần diện tích mặt trống có thể viết được sau khi dỡ hạc giấy, cuối cùng hắn cầm bút lên, viết:
[Làm sao để giải trừ lời nguyền xui xẻo đến từ bích họa của Thiên Sứ Vận Mệnh?
Tên ma dược Danh sách 4 thuộc đường tắt ‘Thầy Bói’ là gì? Có thể lấy phối phương và vật liệu chính của nó ở đâu?]
Đặt bút chì xuống, Klein cẩn thận rà soát lại câu hỏi một lần nữa rồi mới thận trọng gấp hạc giấy lại theo các nếp gấp, bỏ nó vào ví da.
Xong xuôi đâu đó, hắn tiếp tục viết thư cho thầy Azik.
Trong thư, Klein thoạt đề cập tới việc mình nhận được sự giúp đỡ của ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ để tiến vào vùng biển nguy hiểm ở viễn đông Biển Sonia, thành công hoàn thành nghi thức. Đến đây hắn đổi đầu bút, kể về việc mình đụng độ ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ Ludwell và bị gã tấn công vô cớ giữa cuộc hành trình, suýt chịu tổn thất nặng nề.
Trong câu chuyện này, hắn mô tả chiếc nhẫn trên tay ‘Thượng Tướng Địa Ngục’, thứ được cho là một di vật mà Tử Thần cổ đại để lại. Hắn hỏi – một cách vô cùng tế nhị – rằng thầy Azik có nhớ gì về nó không, hay có cần lấy nó để nghiên cứu nhằm gợi lại nhiều ký ức hơn không.
Sau chủ đề này, Klein tiếp tục bâng quơ kể về dự án Tử Thần nhân tạo của Giáo đoàn Linh Hồn, cũng tò mò hỏi cao thủ xem chuyện này có khả thi không, chỗ văn hiến kia có ghi chép chi tiết nào về việc này không.
Tiếp theo, hắn chuyển chủ đề, nói mình vẫn chưa rõ về Danh sách kế tiếp, cũng như không biết bao giờ mới có cơ hội tìm được. Cuối cùng, hắn tổng hợp lại những điều cần lưu ý trong mô tả về chuyến hành trình trên vùng hải dương nguy hiểm kia.
Đây là để cung cấp thông tin cho thầy Azik, tránh khiến ông đột ngột muốn tìm khí thế còn sót lại của Tử Thần cổ đại mà không biết có những mối nguy tiềm ẩn nào.
[…Nghe nói vùng biển đó tràn ngập tiếng lẩm nhẩm của Chúa Sáng Thế Chân Thực. Danh sách càng cao thì càng nghe thấy nó rõ ràng, càng dễ bị ảnh hưởng, từ đó dẫn tới lên cơn điên và mất khống chế. Ranh giới được phân từ Danh sách 4… Nhưng cũng có một phần thiểu số Bán Thần tìm được cách thức hoạt động tự do ở đó…] Klein kết thư.
Gấp tờ giấy lại, hắn cầm còi đồng của Azik, triệu hồi người đưa tin khổng lồ bằng xương trắng.
Người đưa tin trồi lên từ dưới sàn, lễ phép nhìn Klein rồi xòe bàn tay ra.
Ngoan ghê… Klein thầm khen, đưa phong thư cho nó.
Rồi, hắn đánh răng, tắm rửa và khoan thai nằm lên giường ngủ.
Không biết bao lâu sau, hắn tỉnh lại trong mơ, trông thấy một vùng thảo nguyên hoang vu cùng một tòa tháp nhọn đen kịt.
Thành thạo đi sâu vào trong tòa tháp, Klein tìm ra lời hồi âm của Will Oncetine giữa các lá bài Tarot rải rác:
[Nhắc nhở thân thiện: Hạc giấy kia sắp rách rồi!
Lời nguyền xui xẻo từ bích họa có thể nhờ Rejod giải quyết.
Có thể lấy được phối phương ma dược Danh sách cao của đường tắt ‘Thầy Bói’ từ Zaratul đã hóa điên hoặc ở dãy núi Hornacis. Nếu anh là bề tôi của Đêm Tối thì xem như tui chưa nói gì hết.
Danh sách 4 của đường tắt ‘Thầy Bói’ tên là “Pháp Sư Quỷ Dị”!]