Thị trấn Noon kỳ dị kia đã xâm lấn thị trấn Noon ở hiện thực rồi sao? Derrick mơ hồ hiểu được lời Thủ Lĩnh vừa nói, cũng đưa ra suy đoán khi chuyện tương tự phát sinh.
Derrick cho rằng thời điểm kéo cậu ra khỏi thị trấn Noon kỳ dị kia, ngài ‘Kẻ Khờ’ đã phá vỡ sự cân bằng ngự trị tại đó, khiến sức mạnh rò rỉ ra bên ngoài.
Điều này cũng lý giải nguyên nhân “Kẻ Săn Ma” Colin Iliad không biến mất ngay kể cả đã thử lặp lại hành động như cậu.
Lúc Derrick còn đang tự hỏi điều này sẽ dẫn đến biến chuyển ra sao, Thủ Lĩnh của Đoàn nghị sự Sáu người – Colin đã lấy từ trong túi ẩn đeo trên đai lưng ra một nắm bụi lấp lánh và rải khắp không trung.
Lớp bụi bất chợt nổ tung, dội lên một luồng sáng trắng bạc vô cùng rõ ràng giữa hoàn cảnh tối tăm.
Derrick, Haim và Joshua biết chắc tín hiệu này mang ý nghĩa thế nào, chính là không được hấp tấp chạy loạn, phải ở nguyên tại chỗ, đề phòng trường hợp bị kẻ địch tấn công bất cứ lúc nào, chờ cứu viện!
Không nghi ngờ gì, đây là tín hiệu dành cho tất cả các nhóm thăm dò rải rác khắp thị trấn Noon.
“Kẻ Săn Ma” Colin liên tiếp phóng ba lần tín hiệu giữa hai ánh chớp rồi quay người nói với đám Derrick:
“Chúng ta sẽ dần tập trung với họ theo thứ tự và khoảng cách.
Cẩn thận trên đường đi.”
“Vâng, thưa Thủ Lĩnh!” Derrick đã quên sạch nỗi ấm ức ban nãy, chỉ mong cứu giúp đồng đội sớm nhất có thể.
Dựa trên chỉ dẫn của Colin, cậu đi bên trái nhóm. Bên còn lại là Joshua đeo găng đỏ và cầm thanh kiếm thẳng bằng sắt đen. “Kỵ Sĩ Bình Minh” Haim, người khá mạnh đứng cuối hàng ngũ. Còn “Kẻ Săn Ma” thì đi cách ba mét đằng trước.
Dưới ánh chớp xẹt qua xẹt lại với tần suất ngày một cao, thị trấn Noon ảm đạm khi sáng tỏ khi u ám. Ánh nến trên từng bậu cửa sổ lay lắt chập chờn, song vẫn lẳng lặng cháy một cách an yên.
Derrick đã không còn là một tay mơ như trước kia. Dù hiện giờ bản thân đang vô cùng nôn nóng, nhưng bàn tay nắm chặt Rìu Gió Lốc của cậu không hề đổ mồ hôi. Cậu khéo léo di chuyển tầm mắt, đề phòng bất kỳ con quái vật nào có thể nhảy ra từ hai bên tòa nhà.
Sau khi một tia sét phóng vụt qua giữa trời, thế giới quay trở về với màn đêm. Các ánh nến trong thị trấn Noon bập bùng như thể đang chờ đợi một lữ khách nào đó tới nghỉ chân.
Chiếc đèn lồng da thú trên tay Haim tỏa ra ánh sáng tản mạn song không thể soi chiếu ở phạm vi rộng hơn. Nó không hữu hiệu bằng năng lực “Nhìn thấu ban đêm” của Derrick.
Tác dụng duy nhất của nó là xua tan màn đêm dày đặc chung quanh họ.
Đúng lúc này, Derrick chợt cảm tưởng cổ lạnh toát, nhưng quanh đây không hề có làn gió buốt nào!
Cậu không vô thức quay đầu lại mà chỉ bước chệch đi, đồng thời xoay nửa người lại và liếc qua khóe mắt.
Cậu trông thấy Haim với vóc dáng cao 2.3m đang nhìn mình trừng trừng bằng vẻ mặt u ám. Thanh cự kiếm thẳng trên tay cậu ta bổ vụt xuống!
Keng!
Derrick co người lăn qua một bên tránh khỏi đòn tấn công, bên tai vẫn vang vọng tiếng xé gió vun vút.
Ngay giây sau, cậu nghe thấy giọng nói của Thủ Lĩnh:
“Chuyện gì xảy ra?”
“Haim tấn công tôi!” Derrick nhào thẳng tới chỗ “Kẻ Săn Ma” Colin.
“Tớ á?” Cầm đèn lồng da thú bằng một tay và nắm thanh cự kiếm thẳng bằng tay kia, Haim hoang mang hỏi lại.
Colin nhìn Derrick:
“Ta không cảm thấy Haim lạ thường ở đâu hết.”
“Kẻ Săn Ma” vừa nói, tròng mắt ông hiện ra hai ký hiệu màu xanh sẫm.
Ông đảo mắt khắp khu vực, cất tiếng:
“Kẻ tấn công có thể biến đổi thành ngoại hình của Haim sao?”
Còn chưa dứt lời, ông đã nắm chặt thanh kiếm thẳng bằng bạc và đâm mạnh về sau!
Phập!
Giữa tiếng ma sát kin kít, một bóng dáng từ từ trồi ra khỏi hoàn cảnh tăm tối. Gã có mái tóc hoa râm rối bời, có nếp nhăn hằn sâu, có đôi mắt xanh lam nhạt màu ánh lên vẻ đau thương. Trong tay gã cũng là một thanh kiếm thẳng bằng bạc bôi dầu xám nhạt. Gã gần như giống hệt với “Kẻ Săn Ma” Colin, chi tiết khác biệt duy nhất là gã mang biểu cảm âm u và có làn da xám xịt.
Keng! Keng! Keng!
Hai thanh kiếm bạc liên tục va chạm giữa không trung, bắn ra tia lửa.
Cùng lúc, Colin Iliad trầm giọng hô lên:
“Ánh sáng!”
Ánh sáng? Derrick lập tức đan hai tay chống trước cằm theo bản năng.
Chỉ trong tích tắc, cậu phát hiện có ba bóng người lao vụt ra khỏi màn đêm xung quanh. Một là Haim cao to và vạm vỡ, một là Joshua đeo găng tay đỏ, một là cậu thiếu thiên cao lớn nhưng vẫn có gương mặt khá trẻ con—chính bản thân Derrick!
Derrick không hoảng loạn. Dựa trên sắp xếp của Thủ Lĩnh, cậu giải phóng từng luồng sáng chói lọi ra từ cơ thể mình.
Ba bóng người kia có vẻ rất sợ hãi. Chúng vừa đưa tay lên che mặt trong lúc nỗ lực thử chạy trốn sang bên cạnh.
Nhưng tốc độ của bọn chúng sao có thể sánh kịp với ánh sáng.
Luồng sáng chói lòa phản chiếu toàn khu vực, che lấp ba bóng người kia hoàn toàn.
Chúng há miệng la hét không thành tiếng, chẳng mấy chốc đã nhạt màu rồi biến mất dạng.
Quầng sáng tuôn trào và nuốt chửng hai “Kẻ Săn Ma” vào trong biển ánh sáng. Cử động của một trong hai cứng ngắc và trì trệ hẳn, sau đó nó cũng bay màu và hoàn toàn biến thành màu đen.
Phập!
Thanh kiếm bạc thoa dầu xám nhạt xuyên qua con quái vật, song hệt như vừa đâm vào không khí, chẳng thể tạo nên tổn thương nào.
Ngay lúc ấy, con quái vật đen ngòm đột ngột bốc cháy. Cơ thể nứt vỡ của nó hóa thành từng cái bóng đen kịt méo mó. Nhưng dưới ngọn lửa hừng hực, cả đám đen đặc ấy đều tan chảy từng chút một.
“Kẻ Săn Ma” Colin cất thanh kiếm thẳng bằng bạc, nghiêng đầu nói với đám Derrick:
“Đám quái vật lần này chính là cái bóng của chúng ta.
Nhược điểm của chúng là ánh sáng chói lọi!”
Vị Thủ Lĩnh của Đoàn nghị sự Sáu người vừa cất lời, cơ thể ông đã tỏa ra một luồng hào quang bình minh thần thánh, chiếu rọi toàn bộ con phố sáng trưng như ban ngày.
Đây là năng lực phi phàm nhận được từ đường tắt ‘Chiến Sĩ’ của “Kỵ Sĩ Bình Minh”. Nguyên nhân “Kẻ Săn Ma” Colin không sử dụng nó ngay từ đầu là vì hiệu quả của nó quá rõ ràng, ông không rõ sẽ gây ra sự cố gì. Giờ thì khác, ông đã biết điểm yếu của đám quái vật trong thị trấn Noon!
Vì cùng lĩnh vực với ánh sáng bình minh do Thủ Lĩnh tạo ra, Haim từ bỏ kế hoạch sử dụng năng lực phi phàm tương tự. Cậu ta tiếp tục cầm đèn lồng da thú theo chân Colin Iliad, cùng Derrick và Joshua rẽ vào một con phố khác.
Chẳng bao lâu sau, nhóm bốn người đã có mặt trước một tòa giáo đường sụp đổ hơn phân nửa.
Tòa giáo đường vốn có một ngọn tháp cao, toàn bộ đều được làm từ cột đá và gạch đá cổ điển, trông rất nặng nề và xám xịt.
Bước qua cánh cửa lớn đến mức Cự Nhân cũng có thể đi lọt, Derrick bám sát Thủ Lĩnh tới sảnh cầu nguyện. Họ quan sát chung quanh, thấy chẳng còn tượng thần nào nguyên vẹn, song ngọn nến trên Thánh đàn lại được ai nhen lên tự bao giờ.
Trước Thánh đàn có một bóng người mặc áo choàng bào trắng đơn sơ nằm phủ phục và thì thầm cầu nguyện. Không ai có thể nghe ra tiếng rì rầm ấy là gì.
“Không phải người của chúng ta.” Sở hữu năng lực “Nhìn thấu ban đêm” và vóc dáng cao nhất, Haim là người đầu tiên phát hiện ra điều dị thường.
Tức là cũng không phải thứ quái vật đã biến thành cái bóng của đồng đội chúng ta… Derrick thầm giải thích ý Haim muốn nói trong lòng.
Chuyện này đồng nghĩa với thứ chưa xác định, mà một thứ chưa xác định thường tượng trưng cho mối nguy hiểm cùng cực!
“Đáng ra phải có một nhóm thăm dò ở đây.” Colin thu hẹp phạm vi ánh sáng bình minh, tránh kích động đến bóng người mặc áo choàng bào trắng nọ.
Haim, Joshua và Derrick chợt lặng thinh. Dưới tình huống như vậy, sự vắng mặt của nhóm thăm dò đến trước vốn dĩ đã chứng tỏ kết cục xấu số của họ.
Lúc nhóm bốn người còn đang suy nghĩ như bay, hai bóng dáng mặc đồ đen bó sát bỗng xuất hiện từ bên trái lối vào đại sảnh. Họ chính là hai thành viên của nhóm thăm dò giáo đường.
“Thủ Lĩnh, mấy cái bóng kia…mấy cái bóng kia có vấn đề! Laroya bị nuốt chửng bởi chính cái bóng của cậu ấy rồi!” Một trong hai đội viên tiểu đội thăm dò nhìn thấy Colin, lập tức cất tiếng trong cơn kích động và hoảng sợ.
Đã có người hi sinh rồi sao… Trái tim nặng trĩu, Derrick trông thấy luồng sáng bình minh khuếch tán khắp nơi, bao trùm cả hai tiểu đội viên kia.
Cả hai thình lình lộ ra vẻ mặt hung tợn, cơ thể cũng nhanh chóng tối màu. Chỉ hai giây sau, chúng đã hoàn toàn biến mất như cái bóng bị ánh sáng chiếu rọi.
Cộp! Phịch! Bẹp!
Xương trắng và máu thịt ào ạt rơi ra từ cơ thể chúng rớt xuống nền đất.
Từ mấy bộ hài cốt, vài đốm sáng chậm rãi tách ra.
Colin dời tầm mắt, hững hờ nói:
“Tới cạnh tư tế kia, nghe xem nó đang cầu nguyện gì.”
Derrick và đồng đội gật đầu, lặng lẽ lại gần tượng thần sụp đổ.
Sau khoảng mười bước chân, họ trông thấy rõ ràng vẻ ngoài của bóng người mặc áo choàng bào trắng từ bên cạnh. Đó là một người đàn ông trung niên với đường nét sâu sắc đang nức nở.
Mặt tư tế gần như cúi gằm xuống nền đất, miệng liên tục lẩm nhẩm:
“Hỡi Chúa Tể Toàn Năng, con xin sám hối… đã dụ dỗ Sasrir. Các vị Vua thường xuyên lui tới cung điện thuộc về hoàng hôn hòng mưu đồ toan tính bí mật.
Không biết từ bao giờ mà đám người trong thị trấn này đã thay đổi. Bọn họ dám lén lút lập tế đàn và cử hành nghi thức kỳ dị, làm đủ những điều mà người ngăn cấm.
Con phát hiện ra tất cả, nhưng đã quá muộn màng. Sa ngã, đổ máu, hắc ám, mục ruỗng, giết chóc, ô uế và bóng tối đã hoàn toàn nhấn chìm vùng đất này.
Một đại nạn sẽ bắt đầu từ đây!”
Với tông giọng nặng nề, những câu từ ấy cứ lặp đi lặp lại hệt như lời dự ngôn diễn tả một tương lai bi thảm không thể tránh khỏi.
Một đại nạn sẽ bắt đầu từ đây ư? Chúa Sáng Tạo Hết Thảy đã bỏ rơi vùng đất này từ nơi đây sao? Vả lại, ai đã dụ dỗ Ám Thiên Sứ Sasrir? Tư tế này vừa nói thành tiếng mà, vì rõ ràng sau đoạn “con xin sám hối” vừa đủ để nói một cái tên ra, nhưng lại không có gì… Gã vốn đã thốt lên rồi, nhưng cái tên ấy lại tự biến mất chăng? Bị ai xóa đi rồi? Hẳn tư tế này cũng đến từ thị trấn Noon kỳ quái kia. Sau khi sự cân bằng bị phá vỡ gã mới xuất hiện ở đây, chứ không thì lúc mới thăm dò đã có thể phát hiện ra gã luôn rồi… Trong thời gian ngắn ngủi, Derrick đã phỏng đoán ra vô số điều.
Bấy giờ, cậu trông thấy Thủ Lĩnh rảo bước tiến tới bên cạnh tư tế mặc áo choàng bào trắng mộc mạc.
…
Klein tỉnh dậy từ trong mơ. Ánh dương chiếu từ ngoài cửa sổ vào phủ thẳng lên mí mắt hắn.
Hắn xoay người rời giường, từ tốn đi tới phòng ăn của hải tặc.
Trông thấy sự có mặt của hắn, Frank Lee lập tức vẫy tay tíu tít:
“Gehrman, tôi mới phát hiện ra một thứ mới toanh này!”
Đ*t, lại thêm của nợ gì rồi… Tí thì tim Klein nhảy ra khỏi lồng ngực:
“Phát minh mới của anh à?”
“Không, không phải.” Frank hào hứng lắc đầu, “Tôi đang định nghiên cứu cá của vùng biển này, có vẻ bọn nó cũng biết nằm mơ đấy! Thế là tôi đi câu thử, thành ra tóm được một vật rất lạ luôn!”