Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 3 - Chương 173: Quyển 3 - Chương 173: Phân tích cảnh mơ




Klein kinh ngạc nghiêng người theo bản năng để tránh đưa lưng về phía Leomaster, kẻ vẫn đang sợ đến mức run lẩy bẩy trong phòng chứa đồ.

Hắn đâu thể chắc rằng tên tù nhân mặc áo ngắn bằng sợi đay này không có vấn đề!

Ngay khi ấy, màu đỏ thẫm trong ánh mắt của kỵ sĩ mặc giáp đen toàn thân có gương mặt giống hệt Leomaster đột ngột bừng sáng. Y giơ cao thanh cự kiếm thẳng u ám kia bằng cả hai tay.

Kịch!

Tiến lên một bước, y chém thẳng về trước với tốc độ mà Klein không thể nhìn ra bằng mắt thường.

Cùng lúc, vẫn đang đứng chéo với y, Klein vô thức giơ Quyền Trượng Hải Thần, khiến những viên đá quý màu xanh lam khảm trên đỉnh sáng lên.

Vù!

Một cơn cuồng phong thật sự xuất hiện giữa không trung bao trùm lấy Klein, bảo vệ hắn giữa mắt bão.

Xoẹt! Luồng sáng đen đặc nhào tới đập vỡ từng lớp gió lốc và làm chúng văng ra khắp nơi, khiến cả đại sảnh rung chuyển.

Uỳnh!

Dưới sự tấn công của thanh cự kiếm đen, gió lốc phát ra tiếng nổ và hóa thành một đợt sóng xung kích tràn khắp khu vực này. Nó cuốn phăng mọi thứ lên không trung.

Rõ ràng cú va chạm dữ dội đã làm giấc mơ chập chờn, tâm trí Klein bỗng hoảng hốt, hắn bất giác lăn hai vòng.

Bịch!

Hắn rơi khỏi chiếc giường trong căn phòng trên boong, mở mắt.

Hắc Thánh Giả kia mạnh kinh hồn… Hay nên nói là vì chưa bao giờ dùng Quyền Trượng Hải Thần ở thế giới thật nên trong mơ mình mới không thể mô phỏng được toàn bộ uy lực của nó nhỉ… Khoan! Vẫn đang là ban đêm! Klein đột ngột chú ý tới một vấn đề:

Lúc này không có ánh dương ban trưa chiếu vào từ ngoài cửa sổ!

Hắn tỉnh giấc là vì cuộc đối kháng dữ dội trong mơ chứ không phải thay đổi trong tự nhiên!

Nói cách khác, hắn nhất định phải ngủ lại ngay tức khắc, nếu không rất có thể sẽ vĩnh viễn biến mất trong bóng đêm, không bao giờ được tìm ra nữa!

Với ý nghĩ xoay chuyển như vũ bão, Klein chống tay phải xuống đất, bật người lên và nằm gọn trên giường.

Ngay sau đó, hắn suy tưởng ra vô số quả cầu ánh sáng chồng chất lên nhau, nhanh chóng tiến vào cơn mơ.

Trong quá trình ấy, Klein quét mắt về phía cửa sổ, lờ mờ trông thấy bóng đêm tối tăm bên ngoài. Nó tĩnh lặng, an yên mà không hề tà dị.

Cùng lúc, hắn mơ hồ cảm thấy vùng biển xa xăm kia đang có một lớp sương mù che kín. Giữa lớp sương mù ấy là một tòa giáo đường đỉnh nhọn có kiến trúc rất cổ xưa. Nó mang màu đen đặc, không có tháp chuông, trên đỉnh chỉ có lác đác vài con quạ bay lòng vòng như thể đang truy điệu cái gì, tưởng niệm điều gì.

Xung quanh tòa giáo đường nọ xây rất nhiều nhà cửa, có nhà dân hai tầng kiểu thường, có nhà gỗ đơn sơ, có tiệm bánh mì treo biển hiệu, có cả xưởng xay bột bằng guồng nước màu xám trắng… Dân cư đi lại trên phố chính và các con hẻm có bóng dáng mờ ảo, không rõ tình trạng cụ thể.

Ảo ảnh ư? Nguồn gốc của sự nguy hiểm vào ban đêm? Tất cả người mất tích đều đã mất trí và lạc trôi đi đâu chăng? Klein lấy được sự tỉnh táo trong mơ, vô thức nhớ đến những câu hỏi mình đã nảy ra trước đó.

Kế tiếp, hắn cố tập trung, lấy Quyền Trượng Hải Thần từ “vùng đặc biệt trong Linh giới” ra!

Hắn nhớ rõ trước khi thoát khỏi giấc mơ, hắn vẫn đang chiến đấu kịch liệt với Hắc Thánh Giả!

Ánh vàng nhợt nhạt chiếu rọi trong đôi mắt Klein khiến mọi thứ trở nên sáng tỏ.

Trong tầm nhìn hắn không còn là một kỵ sĩ cao lớn mặc bộ giáp đen toàn thân, cũng chẳng phải Leomaster mặc áo ngắn bằng sợi đay, mà chỉ là một cửa sổ sát đất đứng trước ánh dương.

Cánh cửa sổ này sạch sẽ đến lạ. Dưới sự phản chiếu của ánh nắng mặt trời, nó toát lên vẻ tinh khiết khó mô tả bằng lời.

Bên cạnh cửa sổ là mấy chiếc bàn với màu gỗ thô cùng vài cái ghế bành nâu. Xa hơn là những kệ sách bày đủ thể loại sách vở.

Thư viện? Kho sách? Mỗi lần bước chân vào thế giới mơ là mình lại xuất hiện tại một địa điểm ngẫu nhiên nào đó? Klein cẩn thận quan sát chung quanh, xác nhận rằng nơi này tạm thời an toàn vì không có thứ gì mang tên Hắc Thánh Giả hay sinh vật tà ác kỳ quái nào.

Hắn nắm chặt Quyền Trượng Hải Thần, thoạt bước đến trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.

Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một dãy kiến trúc sang trọng và rộng rãi phủ kín đỉnh núi phía trước. Cung điện to lớn, tháp nhọn hùng vĩ, tường thành cao ngất ngưởng đều đông cứng trong hoàng hôn. Đó quả là một cảnh tượng choáng ngợp khó có thể dời mắt.

Dù đây không phải lần đầu trông thấy, Klein vẫn nín thở, lặng lẽ thưởng thức cảnh sắc như kỳ tích này suốt mấy giây.

Rồi hắn dời mắt về phía vách núi bên này, trông thấy bức tường cao và tu viện đen cùng những hàng cây héo khô bên cạnh. Song vì đã bị chắn mất tầm nhìn, hắn không rõ ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ còn ở nguyên chỗ cũ không.

Quả nhiên vẫn nằm trong một phạm vi nhất định, không thể rời khỏi khu vực này… Mình đã đi sâu vào tu viện đen rồi sao? Klein chuyển tầm mắt đi, bước đến bên chỗ kệ sách.

Tạm thời hắn không có thì giờ để suy đoán xem chuyện gì đã xảy ra giữa Hắc Thánh Giả và Leomaster trong giấc mơ vừa rồi. Bởi vì hắn cần xác định tình hình bây giờ trước.

Khi đến gần kệ sách, Klein nhận ra mỗi cuốn sách được đặt lên đều có tên riêng chứ không phải loại mơ hồ, khó xác định như trong mấy giấc mơ thông thường.

“Linh Tính Của Sinh Mệnh”, “Sách Bùa Chú”, “Đóa Hoa Nội Tâm”, “Trời Sao Chân Thực Và Vũ Trụ Nội Ngoại”… Đều là sách thuộc lĩnh vực thần bí học cả… Klein cẩn trọng thò tay rút quyển “Sách Bùa Chú” ra.

Hắn nhanh chóng xem lướt qua, hiểu rằng phần lớn nội dung trong cuốn sách bản thân đã nắm vững, nhưng vẫn có một phần nhỏ mình chưa bao giờ tiếp xúc đến.

Có thể xác nhận rằng đây không phải từ giấc mơ của mình… Của quý cô ‘Ẩn Sĩ’ ư? Chỗ tri thức đã theo đuổi và nhồi nhét vào đầu cô ta đã được cụ thể hóa bên trong tu viện đen kia? Klein không hề muốn thăm dò nơi nào xa hơn điểm mình đang đứng, chỉ cầm “Sách Bùa Chú” quay lại sổ sát đất, tìm một chỗ ngồi xuống và lật đọc dưới ánh hoàng hôn.

Trong mơ vẫn học tập ngon ơ! Vừa tự giễu, hắn vừa rút giấy ra viết và vẽ.

Vừa lúc hắn mải mê, ánh sáng chợt tắm lịm. Màu trắng lóa che kín tầm mắt hắn.

Klein mở mắt một cách tự nhiên, cảm thấy hơi ấm của ánh dương chiếu vào từ ngoài cửa sổ.

Mình mới chỉ nhìn vài trang, đang định đọc cấp tốc rồi dùng phương pháp “Xem bói cảnh mơ” để hồi tưởng lại mà… Klein rầu rĩ ngồi dậy. Hắn cảm thấy mình vừa bỏ lỡ một cơ hội học tập rất tốt, vì chẳng có cách nào để hắn xác định xem lần sau còn được dịch chuyển ngẫu nhiên đến thư viện trong tu viện đen nọ nữa không.

Klein vuốt tóc và đội mũ rồi bước xuống boong tàu. Vừa quan sát xung quanh, hắn vừa nhớ lại giấc mơ trước đó:

Có vẻ phòng giam kia cũng nằm trong tu viện đen. Ừm, khả năng cao là dưới lòng đất. Nói cách khác, cả Hắc Thánh Giả lẫn Leomaster đều đang ở di tích hoặc phế tích nào đó gần đây.

Chẳng trách Will Oncetine lại bảo mình không được thử thăm dò giấc mơ, chỗ nào chỗ nấy đều nguy hiểm chết được!

Tại sao Hắc Thánh Giả lại giống hệt Leomaster nhỉ? Giấc mơ ấy cũng kỳ quái thật. Vả lại còn tấm gương toàn thân vừa thần kỳ vừa tà ác nọ nữa, thế mà lại mô phỏng được một Gehrman Sparrow cơ…

Nhớ đến đây, Klein bắt đầu tìm ví dụ từ những trải nghiệm quá khứ để dùng phương thức so sánh nhằm định hình dòng suy nghĩ.

Thứ này gọi là dựa trên kinh nghiệm.

Chẳng bao lâu sau, hắn đã liên tưởng xong. Hắn nhớ là mình từng mượn Ngọn Nến Mộng Yểm ở Backlund và giúp cha xứ Utravsky thanh trừ “ông ta của quá khứ” ——một nhân cách đã bị phân liệt từ chính bản thân ổng!

Chẳng lẽ bản chất Leomaster chính là Hắc Thánh Giả từ Hội Cực Quang?

Vì nguyên nhân nào đó, tính cách ông ta bị phân liệt thành hai bên thiện ác rõ ràng? Buồng giam tối tăm bị phong ấn ấy chính là hình phản chiếu trong giấc mơ nội tâm của ông ta?

Phải rồi, tấm gương toàn thân! Leomaster đã bảo nếu nó bị phá hủy, ông ta cũng sẽ biến mất theo. Còn khi mình nhìn vào gương, Gehrman Sparrow trong đó cũng được thực thể hóa và mang thiên hướng tà ác!

Bảo sao diệt trừ Gehrman Sparrow trong gương xong, mình lại cảm thấy thanh thản. Hóa ra là vì mình đã nhổ bỏ một chút ác ý và tư tưởng tà ma trong nội tâm…

Ừm, chưa chắc tấm gương toàn thân kia đã có hình dạng là một tấm gương ở thế giới thật… Rõ ràng vùng biển này sót lại sức mạnh phi phàm của “Nhà Ảo Tưởng” nên mới có thể cụ thể hóa ra vô số quái vật không phải thật mà vẫn giết người được… Vả lại nó còn thuộc đường tắt ‘Khán Giả’ nữa. Do đó, xuất hiện sự chia tách cái thiện và ác, phân liệt nhân cách của một người cũng là điều hợp lý…

Haha, Hắc Thánh Giả Leomaster là thành viên cao tầng của Hội Cực Quang, chắc chắn bản chất rất ác độc. Nhưng tàn tích này hoặc vật phẩm kia đã kích hoạt mặt đối lập của y, cũng chính là cái thiện ẩn sâu trong nội tâm y, khiến nhân cách y bị phân liệt. Nên là y mới bị vây trong nơi nào đó gần đây. Klein cảm thấy mình đã hiểu đại khái tình huống nên cũng hơi tiếc nuối.

Xui ở cái là không thể tiến vào địa điểm cũ lần thứ hai, chứ không nhờ vào Quyền Trượng Hải Thần và phe thiện của Leomaster thì có khi đã đánh bại được phe ác của y - Hắc Thánh Giả rồi. Mà tổn thương ở thế giới mơ sẽ kéo dài đến cả hiện thực…

Nếu vậy, một Thánh Giả lương thiện hiểu rõ về Hội Cực Quang sẽ được sinh ra, có thể sẽ đả kích nặng cái tổ chức tà giáo này luôn… Klein thầm hít một hơi, nửa quay người nhìn Anderson Hood mới bước ra khỏi khoang thuyền.

“Trong mơ anh đã đi đâu vậy? Thế mà tôi lại chả tìm thấy anh cơ.” Vị ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ cất tiếng như thể cả hai đã là bạn chí cốt.

Klein thầm nhíu mày, hỏi vặn lại:

“Sao ta phải được ngươi thấy chứ?”

Anderson ngẩn ra, đáp:

“Chẳng phải rời giấc mơ ở đâu thì lần sau quay lại vẫn ở nguyên đó à?”

…Việc mình xuất hiện tại địa điểm ngẫu nhiên trong một phạm vi nhất định là do có yếu tố khác can thiệp vào sao? Hay do đặc thù của bản thân mình? Klein phát hiện vấn đề này còn phức tạp hơn cả hắn tưởng.

Hắn cân nhắc rồi đáp:

“Sau khi tiến vào giấc mơ, ta xuất hiện ở chỗ khác.”

“Lạ nhể…” Anderson cau mày như thể cũng rất hoang mang.

Không chờ Klein nói thêm, anh lại tư lự kể tiếp:

“Thêm một chuyện kỳ quái nữa này.”

“Gì?” Klein phối hợp.

Anderson quan sát một vòng:

“Cái lúc mà tôi còn đang giả vờ làm thuyền độc mộc ở chỗ đại sảnh trước ấy, tôi có nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng chân vọng ra từ trong chỗ sâu. Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên nhìn thì lại chẳng thấy gì cả.

Vốn tôi cứ tưởng là người trên tàu này cơ, nhưng sau đó lại cảm thấy không giống thế thì phải.”