Không thể nào, mình có đi đâu đâu… Rắc rối tự mọc cánh bay đến đây à? Klein nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ mặt hoàn toàn không phù hợp với nhân cách Gehrman Sparrow. Hắn suýt hít một hơi sâu.
Nguyên nhân duy nhất hắn ngăn mình lại là vì hành động ấy có thể sẽ gây động tĩnh, khiến “rắc rối” phát hiện ra nơi hắn ẩn thân!
Không còn là một Kẻ Gác Đêm non nớt, Klein mau chóng quyết định. Hắn ngừng thở, chầm chậm đứng dậy và di chuyển đến bên cánh cửa song sắt mà không gây ra một tiếng động. Hắn vừa nấp vừa lặng lẽ nhìn về phía phát ra tiếng bước chân.
Hắn cho rằng nếu trốn tránh đã không có tác dụng gì, vậy cần xác định rõ tình hình xung quanh mối nguy ấy để đưa ra lựa chọn tốt nhất!
Hai mặt trời nhỏ trong đôi mắt Klein tối đi. Hắn chờ khoảng gần một phút thì nghe thấy tiếng bước chân ngày một nặng nề và rõ ràng. Theo sau là tiếng cửa sắt bị kéo mở đập vào tường vang lên ken két.
Thế rồi, trong tầm mắt hắn hiện ra một bóng dáng cao lớn ở bên phải hành lang.
Bóng người ấy cao gần hai mét rưỡi, mặc một bộ giáp toàn thân đen bóng. Cảm giác lạnh lẽo toát lên từ nó chân thực như thể một vị kỵ sĩ khổng lồ.
Trên người y mang vẻ kín đáo và trầm lặng như biển cả sâu thẳm. Nơi đôi mắt lập lòe hai đốm lửa phát ra màu đỏ thẫm. Trong tay y là một thanh kiếm đen dài và rộng.
Két!
Y đẩy cánh cửa kim loại của một phòng giam rồi bước vào, lượn quanh như thể đang tìm thứ gì.
Móa… Đang kiếm tên tù nhân nào đó à? Thế thì sớm muộn gì chẳng tìm ra mình… Klein đắn đo trong chốc lát, không biết nên rời buồng giam để tìm lối thoát trước khi đối phương tìm đến, hay nấp lại và đột kích dứt điểm mục tiêu rồi tiếp tục chờ đến khi giấc mơ kết thúc.
Phán định xem mình còn bao nhiêu thì giờ để suy nghĩ, Klein nhanh chóng tháo dây gắn đá topaz trên cổ tay trái ra, bắt đầu tụng niệm bói toán với âm giọng mà có lẽ chỉ mình hắn nghe được.
“Kỵ sĩ vừa rồi rất mạnh.”
Lặp lại bảy lần xong, Klein mở mắt nhìn thấy mặt đá topaz xoay thuận chiều kim đồng hồ với biên độ cực lớn và vận tốc rất nhanh.
Điều này đồng nghĩa với việc mục tiêu là một thực thể cực kỳ nguy hiểm!
Không chút do dự, cũng không có thời gian để do dự, Klein dùng năng lực phi phàm của “Tên Hề”, điều khiển cơ bắp sao cho mở cánh cửa kim loại ra mà không để lộ một tiếng động.
Rồi, nhân lúc kỵ sĩ mặc giáp đen kia tiến vào phòng giam khác, hắn nhẹ chân bước ra ngoài hành lang, co người mau lẹ đi men theo bên trái tiến về phía trước.
Trong bóng đêm đặc quánh, vừa dỏng tai nghe ngóng mọi động tĩnh từ đằng sau, vừa duy trì động tác lén lút mau lẹ, Klein nhanh nhẹn lượn một vòng đến trước cánh cửa đôi bằng kim loại – thứ trông như lối thoát.
Có điều thử đẩy và kéo xong, Klein mới nhận ra tuy không nặng, nhưng nó lại bị khóa.
Ngẫm nghĩ hai giây, hắn lấy chiếc chìa khóa đã nhặt trong buồng giam ra, tra vào ổ rồi vặn mà không quá hy vọng.
Một tiếng “tách” khẽ vang lên, cánh cửa đôi bằng kim loại được mở khóa.
Ớ được luôn này? Dù chỉ là mơ thì cũng đâu thể tự dưng nhặt được vật phẩm chìa khóa quan trọng chứ… Mình vốn định rút giấy ra làm cứng rồi cắm vào khe cửa để gỡ khóa từng tí một cơ… Klein chậm rãi mở cánh cửa, vừa bối rối vừa than thở.
Nhưng đáng thất vọng làm sao, đằng sau cánh cửa đôi bằng kim loại không phải lối thoát mà là một đại sảnh ngổn ngang.
Bước qua rồi đóng cánh cửa phía sau lại, cũng không quên khóa trái, Klein đi vòng qua đống đồ lộn xộn, mong tìm ra một cánh cửa hay lối đi khả thi.
Vài giây sau, nhận thấy một cánh cửa gỗ đen trông chẳng có vẻ gì đáng khả nghi ở trong góc, hắn bèn cẩn thận lại gần nó, đặt tay lên nắm cửa.
Cảnh tượng đằng sau diễn ra bên trong tâm trí hắn một cách tự nhiên. Đó là một phòng chứa, bên phải là một tấm gương toàn thân, còn đứng bên phải nó là một bóng dáng mặc áo ngắn bằng sợi đay đang co rụt người.
Có người ở đây? Một tù nhân đang chạy trốn? Vì bị buộc phải rời khỏi vùng an toàn của bản thân, Klein quyết định sẽ nắm chặt thế chủ động có hạn này. Hắn khẽ chạm lên tay nắm của cánh cửa gỗ đen và vặn mở.
Hắn muốn thu thập thông tin về tình hình chung để đưa ra quyết định lúc nguy cấp thì nên đánh hay nên chạy.
“Ai đó?” Bóng người mặc áo ngắn bằng sợi đay thì thầm, giọng nói tràn ngập nỗi tuyệt vọng và đau đớn.
“Một nhà thám hiểm.” Klein đáp đơn giản.
Hắn đã dùng năng lực nhìn trong bóng đêm để thấy rõ hình dạng của kẻ nọ:
Một người đàn ông với khuôn mặt dãi dầu mưa nắng. Vầng trán, đuôi mắt và khóe môi nhăn nheo, nhưng mái tóc vẫn đen nhánh không có một sợi bạc.
Chiếc áo ngắn sợi đay phong cách cổ xưa đơn giản. Biểu cảm ông ta méo mó vì cơn đau, trong đôi mắt đen tuyền hiếm thấy là cơn kinh ngạc và bối rối khó mà che giấu:
“Một nhà thám hiểm ư?
Sao cậu đến được đây?”
Klein giữ nguyên một khoảng cách nhất định giữa mình với người đàn ông không rõ là trẻ hay già kia. Hắn chỉ đứng bên cửa nhìn đối phương, đáp:
“Trước khi hỏi danh tính người khác, tự giới thiệu bản thân chính là phép lịch sự tối thiểu.”
Là một “Người Không Mặt”, chỉ dò xét thoáng chốc thôi cũng đủ giúp hắn nắm bắt được đường nét khuôn mặt của đối phương. Trừ điểm đối lập giữa mái tóc và nếp nhăn, trên mặt người đàn ông còn có một vết sẹo cũ dữ tợn.
Ông ta giật mình, thấp thỏm liếc ra đại sảnh:
“Thôi thì cậu cứ đóng cửa lại đi, chúng ta không thể để cho ác ma kia tóm được, không thì…”
Cơ mặt ông ta giật giật như thể vừa nhớ lại chuyện gì khủng khiếp lắm.
“Ác ma?” Klein lẩm bẩm, đoạn duỗi tay ra sau khép cánh cửa gỗ đen lại.
Người đàn ông nọ cuối cùng cũng thở phào, cười gượng:
“Tôi xin lỗi, đúng là vừa rồi tôi thiếu lịch sự quá.
Tên tôi là Leomaster, tu sĩ khổ hạnh của một tổ chức tôn giáo.”
“Một tổ chức tôn giáo? Trông ông chẳng có vẻ gì là tín đồ của một trong bảy thần.” Klein nhận ra vấn đề dựa trên cách dùng từ của ông ta.
Nếu là tu sĩ khổ hạnh tín ngưỡng một trong bảy thần thì chẳng lý nào ông ta không nói trực tiếp ra. Đến cả Thần quan của Giáo hội Mặt Trời và Giám mục của Giáo hội Bão Táp cũng chưa đến mức chạm mặt là đánh nhau ngay tại trận.
Leomaster cười tự giễu:
“Phải, vị tôi tôn sùng là Chúa Sáng Thế nguyên sơ. Thần là thực thể toàn trí toàn năng, là nguồn gốc của mọi sự vĩ đại. Thần là khởi đầu, cũng là kết thúc. Thần chính là thần của mọi vị thần!”
Đây… Chỉ nghe đến chỗ đối phương sùng bái vị Chúa Sáng Thế nguyên sơ kia, phản ứng đầu tiên của Klein là nghĩ ngay tới Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn.
Có điều đúng là trên lục địa Bắc và Nam vẫn có những giáo phái nguyên thủy quy mô nhỏ. Cũng chẳng hiếm người tín ngưỡng vị Chúa Sáng Thế nguyên sơ kia… Klein cân nhắc rồi hỏi:
“Tên tổ chức tôn giáo của các ông là gì?
Sao ông đến được đây?”
Leomaster do dự đôi chút mới đáp:
“Ngự trị tại vùng viễn đông Biển Sonia là nơi Chúa tôi đang say ngủ. Ngọn núi thánh của Thần nằm đâu đó ở đấy. Tôi dẫn dắt một đoàn người hành hương tới đây với mục đích diện kiến thần tích, cứu rỗi bản thân.
Hẳn đó là bài kiểm nghiệm cần thiết, chúng tôi bị ác ma kia bắt được, chết từng người một…
Thế rồi, tôi chớp cơ hội thoát khỏi buồng giam và trốn trong đây, chờ ác ma rời đi.”
Klein ngẫm nghĩ rồi hỏi:
“Ông có biết tên của ác ma kia không? Y có đặc điểm gì?”
“Y?” Leomaster lắc đầu, hoang mang đáp, “Tôi cũng không biết rõ tên y, nhưng có vẻ rất nhiều người hành hương biết y, gọi y là Hắc Thánh Giả.”
Hắc Thánh Giả? Một vị Bán Thần sao? Đây là giấc mơ của Leomaster hay của vị Bán Thần kia? Từ kết quả bói toán của mình, trông có vẻ là vế sau rồi, không thì đã chẳng nguy hiểm thế này… Klein đang định hỏi tiếp Leomaster thuộc tổ chức nào để biết sơ về năng lực phi phàm của Hắc Thánh Giả, bỗng đưa khóe mắt nhìn về phía hình phản chiếu của vị tu sĩ khổ hạnh trong chiếc gương toàn thân.
Trong thần bí học, gương là con đường liên thông với thế giới bí ẩn chưa xác định, là vật rất dễ mang tới tai nạn đáng sợ. Do đó, vốn đang ở trong một giấc mơ nguy hiểm, Klein cẩn thận lại gần, định dùng năng lực của “Tư Tế Ánh Sáng” để phá hủy vật phẩm này đi.
“Không, đừng!” Dường như nhận ra ý định của Klein, Leomaster la toáng lên, “Nếu không có nó, t-tôi sẽ chết ngay lập tức!”
Hả? Klein nghi hoặc quay lại nhìn tấm gương một lần nữa.
Dù không gian nơi đây tối đến bất thường, chiếc gương vẫn chiếu rọi hình bóng hai người một cách rõ nét. Một là Leomaster với khuôn mặt nhăn nheo và mái tóc đen nhánh. Một là Gehrman Sparrow với mái tóc đen và đôi mắt nâu đang đội mũ lưỡi trai.
Ngay khoảnh khắc ấy, mặc cho Klein không hề động đậy, Gehrman Sparrow trong gương từ từ cử động đầu và nở một nụ cười nham hiểm với hắn!
Mặt gương nổi lên gợn sóng, một bàn tay thò ra ngoài.
Chỉ trong chớp mắt, một Gehrman Sparrow giống y hệt Klein lúc bấy giờ bò ra khỏi gương. Khuôn mặt hắn mang vẻ hiểm độc thấy rõ vì nhuốm màu bóng tối!
Sợ thật… Nhưng xui là ta cũng chẳng giống Gehrman Sparrow này, nên ngươi không dọa nổi ta đâu… Chứ giờ mà Chu Minh Thụy chui ra từ trong gương thì thôi đấy, chắc mình hãi đến mức tỉnh ngủ luôn… Klein tỉnh táo nhìn đối phương và giơ bàn tay trái đang chập chờn một quầng sáng thái dương.
Gehrman Sparrow với nụ cười quỷ quyệt cũng giơ tay trái lên, khiến chiếc găng bao trùm vẻ cao quý mà tà dị.
Tức là tương ứng với năng lực của “Nam Tước Sa Ngã”!
Nhân bản của mình à? Klein suy tư, lại không cảm xúc giơ tay phải lên.
Giữa lòng bàn tay hắn đột ngột hiện ra một quyền trượng ngắn màu trắng ngà không biết từ đâu ra. Trên đầu quyền trượng khảm vô vàn những viên “đá quý” màu xanh lam.
Quyền Trượng Hải Thần!
Dù hành động trong mơ của hắn cần phải phù hợp với logic thì mới đạt tới hiệu quả mong muốn, nhưng Klein nghi ngờ rằng thế giới hư ảo này vẫn không thể ảnh hưởng tới mảnh không gian thần bí trên sương xám. Vì lẽ ấy, nãy hắn đã thử đơn giản hóa nghi thức một chút, tự nói với bản thân rằng Quyền Trượng Hải Thần đang được lưu giữ ở một nơi tương tự như vùng đặc biệt trong Linh giới, mà hắn có thể lấy ra bất cứ khi nào mình muốn.
Kết quả của phép thử khiến Klein mừng rỡ. Quả nhiên thế giới mơ không thể phân biệt được sự khác nhau giữa vùng đặc biệt trong Linh giới và mảnh không gian thần bí phía trên sương xám. Với tiền đề Quyền Trượng Hải Thần thuộc về hắn, món Vật Phong Ấn đẳng cấp Bán Thần này đã được “lấy ra”!
Được thật này… Không thì chắc phải chiến một trận kịch liệt rồi… Klein thầm thở phào.
Hắn cũng tin chắc mặt gương kia không đời nào mô phỏng được thứ gì liên quan tới sương xám.
Gehrman Sparrow trông hiểm ác kia đứng bần thần nhìn kẻ trước mặt. Hắn vốn định giơ tay lên theo bản năng, song giữa lòng bàn tay phải lại trống rỗng.
Ngay sau đó, hắn trông thấy vô số tia sét trắng bạc bắn tới túi bụi, trùm kín cả người. Dù đã lần lượt dùng hết “Người giấy thế thân”, hắn vẫn chẳng thể nhảy khỏi khu vực hiện tại.
Xẹt xẹt xẹt, một quả cầu sét khổng lồ chiếu rọi căn phòng chật hẹp không thể nào tránh né, kéo theo cả Gehrman Sparrow đi từ trong gương ra biến mất không còn tăm hơi.
Không hiểu sao, Klein bỗng cảm thấy thanh thản hẳn như thể bản thân đã trở thành một hiền giả.
Hắn quay đầu lại, nhìn Leomaster:
“Rốt cuộc tên của tổ chức tôn giáo mà ông gia nhập là gì?”
Leomaster run cầm cập, thốt lên:
“Hội Cực Quang…”
Hội Cực Quang? Klein sững sờ, không khỏi nhíu mày.
Bấy giờ, âm thanh ma sát bên ngoài vang lên inh ỏi. Cánh cửa đôi bằng kim loại được khóa có vẻ vừa bị ai đó đá văng.
Kịch! Kịch! Kịch!
Tiếng chân nặng nề như tiếng trống hướng thẳng tới góc phòng như đã phát hiện ra nơi ẩn náu của Klein và Leomaster.
Klein nghi cơn bão chớp vừa khuấy động đã làm Hắc Thánh Giả chú ý!
Không còn chỗ trốn nữa rồi… Klein nắm chặt Quyền Trượng Hải Thần, đá mạnh cánh cửa gỗ đen của phòng chứa về phía Hắc Thánh Giả!
Ngay thời điểm cánh cửa sụp xuống, hắn cũng thấy rõ ngoại hình của mục tiêu:
Kỵ sĩ mặc bộ giáp toàn thân đen bóng đã đẩy tấm che mặt lên tự bao giờ, để lộ một khuôn mặt dày đặc những vết chân chim, để lộ một mái tóc đen nhánh và sáng bóng, để lộ một vết sẹo cũ gớm ghiếc.
Y giống Leomaster như đúc, đến cả những tiểu tiết cũng hoàn toàn ăn khớp!
Điểm khác biệt duy nhất chính là luồng sáng màu đỏ thẫm đang bốc lên trong ánh mắt y.