Nina là một hải tặc đã leo từng hạng một từ tầng trung thấp lên. Thường thường cô ta rất dễ nổi cáu, nhưng kinh nghiệm làm việc của cô ta vô cùng phong phú, cũng là một người khá đáng tin cậy. Nina nhớ lại, miêu tả tỉ mỉ:
“Cái miệng giếng dưới đáy biển kia khá là sâu. Tôi bắt buộc phải có đủ thời gian điều chỉnh để giảm xóc thì mới thích nghi được với áp suất và nhiệt độ dưới đó. Thế nên phải mất một lúc tôi mới đến được nơi ấy.
Bản thân nó vốn không dễ nhận ra, nhưng phần công trình bằng sắt thép còn dư đúng là rất rõ ràng. Tôi vừa thích nghi được là tìm ra chúng ngay.
Chúng đã hoàn toàn sụp đổ và mục nát, không tài nào tưởng tượng nổi hình dạng ban đầu trông ra sao. Cơ mà tôi có thể chắc rằng quy mô trước kia của chúng rất lớn, chẳng qua giờ đã bị rút đi nhiều.”
Nói đến đây Nina bật cười, đảo mắt nhìn qua từng người đàn ông đứng xung quanh cô ta.
Quả nhiên một nữ hải tặc rất khác biệt… Klein thở dài từ tận đáy lòng.
Từ góc nhìn của hắn, dù là ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya, hoặc ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina, hay ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy, thì chẳng ai trong số họ thực sự được tính là một nữ hải tặc thuần túy. Bởi họ đều xuất thân từ thế lực lớn hoặc được tổ chức bí ẩn chống lưng. Thời điểm đang ở Danh sách thấp, họ chẳng phiêu lưu trên biển mà chỉ đi theo các nhân vật quan trọng, làm những việc khá an toàn. Hoặc không thì họ cũng là một nhà thám hiểm độc lập, chưa từng bị bầu không khí và phong cách của đám hải tặc giai tầng trung hạ làm biến chất.
Chờ Nina cười xong, Cattleya chỉ vào thanh kim loại nát bét và gỉ sét không rõ hình thù trong tay cô ta:
“Đó là một bộ phận của tòa nhà bằng sắt thép kia à?”
“Vâng, thuyền trưởng. Cô cũng biết rồi đấy, tôi không rành về lịch sử hay thần bí học nên chỉ đành mang một ít về cho cô nghiên cứu. Cô là chuyên gia ở phương diện này mà.” Nina cười khi đưa “thanh kim loại” trong tay ra.
Rồi, cô ta chỉ vào nắm bùn đất cứng rắn màu đen chứa đầy lỗ như tổ ong:
“Tôi tìm thấy cái giếng ở không xa tàn tích sắt thép kia cho lắm. Nó không quá lớn, nếu phải dùng từ “khổng lồ” để mô tả thì chắc chắn là tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều khẩu đại bác khổng lồ rồi.
Những tên nhà thám hiểm say khướt kia còn khoác lác hơn cả hải tặc chúng ta!
Đây là bùn đất ở lớp trong của cái giếng sâu đó. Tôi chẳng tài nào hình dung nổi cái hình dạng này được tạo thành kiểu gì nữa!”
Ngón tay Nina liên tục gõ vào mấy cái lỗ như tổ ong trên nắm bùn đất.
Klein vốn còn cho rằng chúng là dấu vết từ những đợt bắn dày đặc chịu tác động bởi loại đạn nhỏ xíu. Song, quan sát kỹ lưỡng rồi, hắn lại nghi ngờ rằng chỗ “họa tiết” này chính là tàn dư sau khi bị một thứ gì đó ăn mòn: mỗi chấm đều rất nhạt, viền của chúng lan tràn ra xung quanh không theo quy tắc.
Nina đưa nắm bùn đất đen cho ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya, tả tiếp:
“Miệng cái giếng kia quá nhỏ. Kể cả một đứa bé người Naz cũng chẳng chui lọt.
Nó rất sâu. Thậm chí tôi còn có cảm giác nó không có đáy. Trong hoàn cảnh dưới ấy, lòng nó đen mịt, như thể có cái gì đó đang từ từ triệu hồi tôi, ừ, là từ từ.
Tôi tìm mấy tảng đá gần đó ném vào trong, nhưng chẳng nghe thấy động tĩnh gì cả. Tóm lại, nó ngập kín nước.”
Cattleya giữ “thanh kim loại” và nắm bùn đất đen kia. Qua lớp kính mắt dày, cô cẩn thận quan sát chúng:
“Nếu miệng giếng kia nhỏ đến thế thì nhân loại không thể nào trực tiếp đi sâu vào được. Vậy chúng ta cũng chẳng cần thiết phải thăm dò ngay bây giờ, việc này sẽ vô cùng nguy hiểm.
Chờ đến khi ta tìm ra bí mật ẩn giấu trong hai đồ vật này và xem liệu chiếc giếng cổ kia có đáng bỏ công mạo hiểm không, chúng ta sẽ quay lại thử sau.”
“Nhất trí, thuyền trưởng!” Nina đang ướt sũng rùng mình vì cơn gió lạnh. Cách cô ta vung vẩy thu hút ánh mắt của tất cả hải tặc đứng chung quanh.
Cattleya đẩy gọng kính, nói với Nina:
“Hôm nay cô có thể uống một bình rượu Máu Sonia, mấy loại khác không giới hạn.”
“…Thuyền trưởng muôn năm!” Nina sung sướng hò hét.
Cái giếng cổ mà nhân loại không thể lọt qua… Chẳng mang tí tẹo ham muốn thăm dò nào, Klein tóm tắt lại mô tả của Nina.
Bỗng nhiên, hắn nảy ra một ý tưởng kỳ diệu:
Nhân loại không thể nào đi qua cái giếng cổ dưới đáy biển kia, đâu có nghĩa là phi nhân loại cũng vậy!
Rất nhiều loài cá dưới biển sâu không sở hữu kích thước lớn đến thế, nên khả năng cao là sẽ lọt qua miệng giếng được.
Mà thân là “Hải Thần”, khi nắm giữ quyền trượng, mình hoàn toàn có cách để sai khiến các sinh vật biển!
Không việc gì phải vội, để xem quý cô ‘Ẩn Sĩ’ có thể nghiên cứu ra cái gì từ hai món đồ kia, sau đó trong chuyến hành trình quay về thì mới suy tính nên thăm dò nó hay không. Chứ nói không chừng mình sẽ chọc phải thứ gì nguy hiểm tột cùng mất… Vẫn chưa có đủ thông tin liên quan đến chuyện này, chẳng thể xem bói được… Ý nghĩ vừa lướt qua, Klein vẫn giữ mặt lạnh.
Bấy giờ, ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya bỗng nghiêng đầu nhìn hắn với ánh mắt hơi kỳ quái, sau đó lại rút tầm mắt đi.
Sao cô ta lại đột nhiên nhìn mình? Cô ta nhìn xem mình đang làm gì à? Đời nào cô ta biết được mình có Quyền Trượng Hải Thần, có thể sai khiến sinh vật biển. Không phải, cô ta có biết, nhưng chỉ biết rằng người nắm giữ chiếc quyền trượng chứa thần tính của Kalvetua là ngài ‘Kẻ Khờ’ thôi, chứ không phải ‘Thế Giới’… Trừ phi cô ta có thể nhìn thấu được ‘Thế Giới’ chính là “Kẻ Khờ”… Nhưng thế còn bất khả thi hơn. Kể cả ngài ‘Người Treo Ngược’ cũng chỉ dừng ở chỗ ‘Thế Giới’ là một bề tôi, trong khi thậm chí cô ta còn chưa nhận ra điều ấy…
Thay đổi góc nhìn, mình có thể đoán ra được suy nghĩ của ‘Thượng Tướng Ánh Sao’… Cô ta là một người bị tri thức truy đuổi, còn là tùy tùng của ‘Nữ Vương Thần Bí’, trung thành với Hội Khổ Tu Moses, tung hoành nhiều năm trên biển. Cô ta hiểu biết và từng trải rất nhiều chuyện, nên có biết “Hải Thần” sở hữu năng lực phi phàm thuộc lĩnh vực sai khiến sinh vật biển thì cũng chẳng lạ…
Vì lẽ đó, sau khi nhận ra nhân loại không thể nào lọt qua cái miệng giếng cổ kia, cô ta cũng tự nhiên liên tưởng đến chiếc quyền trượng trên tay ngài ‘Kẻ Khờ’, lên kế hoạch nhận trợ giúp trong tương lai? Nhìn phản ứng của mình cũng là để tìm hiểu xem có phải ‘Thế Giới’ cũng nắm giữ tình báo tương đương, nảy ra ý tưởng tương tự không?
Klein suy nghĩ như bay. Dùng năng lực của “Tên Hề”, hắn ép bản thân vẫn duy trì biểu cảm lãnh đạm, chẳng tỏ vẻ kỳ lạ nào.
Khi Nina đi lấy rượu Máu Sonia, Klein nhấn mũ trở về khoang thuyền.
Ngay lúc hắn lại gần cửa, một hình ảnh hiện ra trong đầu hắn.
Trong căn phòng ngay phía trên phòng thuyền trưởng, cửa sổ đóng chặt và vải mành khép kín, có một đôi mắt mờ nhòe ẩn đằng sau chúng, lặng lẽ quan sát đám đông đang đi lại trên boong, nhìn chằm chặp vào Gehrman Sparrow.
Ai? Klein chẳng dừng chân. Cả người hắn không hề có dấu hiệu đông cứng lại mà vẫn bình thường tiến vào khoang thuyền.
…
Ba giờ chiều, ánh dương sáng rõ nhưng không nóng nực chiếu vào khu vườn gần Đại học Stoen.
Michelle Deuth đã là một Phó Giáo sư có thâm niên lúc bốn mươi tuổi. Ông ta mặc một chiếc áo đuôi tôm tham gia yến tiệc, kiên nhẫn đứng chờ trước cửa.
Chạng vạng tối qua, ông ta nhận được một lá thư. Người gửi thư là người hầu đến từ gia đình quý tộc giàu có nhất hạt Đông Chester, gia tộc Hall. Người viết thư chính là con gái của vị Nghị viên có sức ảnh hưởng rất lớn của Thượng Nghị viện. Cô được biết tới với danh hiệu viên đá quý rực sáng nhất Backlund, tiểu thư Audrey Hall.
Vị tiểu thư tôn quý này đã đề cập trong thư rằng cô biết tới ngài Michelle Deuth là một nhà sưu tầm lừng danh qua một buổi tụ hội. Là một người yêu thích lĩnh vực này, cô rất hy vọng có thể đến tham quan một lần.
Không lý gì Michelle Deuth lại từ chối.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe ngựa trang nhã được khắc gia huy đã xuất hiện trước cổng.
Hai đầy tớ được căn dặn từ trước mở cánh cổng đôi bằng thép dẫn chiếc xe ngựa đi quanh khu vườn, dừng lại trước một tòa nhà.
Bước xuống trước tiên là một nữ quản gia, theo sau là cận vệ và hầu gái.
Thế rồi, một bàn tay đeo găng bằng lụa trắng vươn ra ngoài.
Với sự giúp đỡ của đám hầu gái, Audrey ưu nhã bước lên tấm thảm Michelle trải sẵn.
Michelle thoạt giật mình, chợt sáng cả hai mắt lên. Ông ta bỗng cảm thấy những đóa hoa trong khu vườn lập tức bay biến hết màu sắc.
Ông ta tiến lên hai bước, ngả mũ làm một lễ:
“Hoan nghênh ngài, tiểu thư tôn quý.
Cuộc viếng thăm của ngài chính là niềm vinh hạnh của tôi và gia nhân trong nhà tôi.”
Audrey gỡ chiếc mũ sa trên đầu xuống đưa cho hầu gái. Sau khi khách sáo vào câu, cô theo Michelle Deuth đi qua phòng khách, bước vào phòng trữ đồ ở tầng một.
Đến đây, cuối cùng Michelle cũng tìm lại được lòng tự tin của chủ nhà, bắt đầu giới thiệu các đồ vật trong phòng theo thứ tự từ trái sang phải:
“Đây là một chiếc mũ giáp xuất hiện trong Chiến Tranh Hoa Hồng Trắng. Sau khi nghiên cứu suốt một thời gian dài, có thể xác nhận chủ nhân của nó là một thành viên của gia tộc Sauron. Khi ấy họ vẫn còn là vương tộc.”
Chiếc mũ giáp vàng được thiết kế rất tinh xảo, được trang trí với hình chim bay cùng đôi cánh, còn tấm che mặt được tạo thành từ nhiều mảnh vảy vàng.
“Tổ tiên tôi đã đạt được tước vị quý tộc đầu tiên trong cuộc chiến tranh ấy.” Audrey hào hứng đáp lại.
Cô đã điều chỉnh thật tốt trạng thái tinh thần từ trước, làm ra vẻ mình thực sự đến đây để tham quan.
“Sự thất bại của Chiến Tranh Hai Mươi Năm đã khiến Vương quốc chịu nhiều khuất nhục, song cũng tinh lọc ra cả những vị anh hùng.” Michelle đứng bên nịnh nọt.
Chiến Tranh Hoa Hồng Trắng xảy ra trước Chiến Tranh Hai Mươi Năm và sau Cuộc chiến Phạm Thệ. Sau đó, Loen đánh bại Intis, một lần nữa trở nên hùng mạnh.
Michelle tiếp tục giới thiệu từng món đồ trong bộ sưu tập còn Audrey thì chăm chú lắng nghe. Thỉnh thoảng cô còn hỏi vài câu, giao lưu với ông ta.
Cuối cùng, Michelle trỏ tay vào một cuốn bút ký bìa đen:
“Nó thuộc về một vị kỵ sĩ đóng quân trên Đảo Sonia trong Chiến Tranh Hai Mươi Năm.
Tên của vị kỵ sĩ này đã biến mất trong dòng chảy của lịch sử dài đằng đẵng, chỉ còn đúng cuốn bút ký này là minh chứng cho sự tồn tại của hắn, cho thời khắc tử thủ đến phút cuối cùng trên Đảo Sonia.
Cuốn bút ký này không chỉ là tư liệu để trực tiếp nghiên cứu đoạn lịch sử kia, mà chính bản thân nó cũng cất giấu rất nhiều vấn đề. Ngữ pháp của vị kỵ sĩ kia chứa rất nhiều thói quen hiếm gặp, đây có thể là một manh mối dẫn đường cho chúng ta trong việc xác thực thân phận của hắn.”
Theo bản năng, Audrey lập tức tin chắc cuốn bút ký này chính là mục tiêu của mình nên lại gần hơn. Quả nhiên, lớp bìa đen chứa những hoạt tiết hơi mờ hợp thành hình một con Cự Long khá trừu tượng.
Từ tông giọng và biểu cảm của Phó Giáo sư Michelle trong vài phút vừa rồi, hứng thú của ông ta chỉ tập trung vào nội dung cuốn bút ký chứ không phải bản thân nó, cũng chẳng vô cùng quý trọng gì nó… Khả năng cao là mình sẽ mua được… Audrey tỉnh táo phán đoán. Cô nghiêng đầu khẽ cười với Michelle Deuth:
“Chính xác là thói quen hiếm gặp gì?”
“Thích dùng câu đơn, loại cực kỳ ngắn gọn…” Michelle khoe khoang trong lúc giải thích.
Audrey vẫn luôn là một thính giả xuất sắc. Cô mỉm cười với đối phương và lắng nghe rất cẩn thận, khiến Michelle càng nói nhiều hơn.
Càng nghe, cô bỗng cảm thấy thói quen ngữ pháp của vị kỵ sĩ kia hơi quen thuộc.
Đây là… Đôi mắt Audrey hấp háy, cô nhanh chóng nhớ ra nguồn gốc cảm giác quen thuộc này.
Đây chính là một số thói quen ngữ pháp cơ bản của tiếng Cự Long mà cô đã làm chủ!