Mùi của Cá Sói đóng hộp đúng là khủng khiếp không tả nổi… Chẳng những thối um mà còn tởm lợm… Chắc cú vũ khí sinh học rồi! Klein ngồi xổm trong góc, phải mất hơn chục giây mới bình phục lại.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã đánh giá quá thấp mùi của Cá Sói đóng hộp nên không thể phản ứng kịp thời. Hắn không kịp dùng “Người giấy thế thân” hay tạo ống khí vô hình để vờ như đang “Hô hấp dưới nước”.
Giờ đây, hắn đã cảm nhận được một cách sâu sắc rằng, không mở Cá Sói đóng hộp ở nơi công cộng là một quyết định sáng suốt đến thế nào!
Phù… Klein thở hắt ra, từ từ đứng lên. Cầm hành lý, hắn chậm rãi bước ra ngoài bến tàu.
Ấn tượng đầu tiên của hắn về thành phố mang tên Naz này là phần lớn nhà cửa có màu trắng, vật liệu chủ yếu được làm từ đá. Ấn tượng thứ hai là vị trí nơi này không quá thiên về phía bắc nhưng nhiệt độ lại khá lạnh. Dù đã là tháng tư, trời vẫn chỉ có mấy độ C. Ấn tượng thứ ba là có rất nhiều nhà đánh bắt cá voi, cá voi trắng lớn bị lột da, tách thịt, mỡ, xương và “long diên hương (1)”.
Hai thứ cuối có thể dùng làm khung váy dự tiệc hoặc hương liệu hàng đầu. Dù là mùi hương hay nước hoa, chúng đều được xem là những sản phẩm xa xỉ mà chỉ các nhà tài phiệt và quý tộc mới được hưởng dụng.
Về phần da, thịt và mỡ của cá voi trắng cũng có tác dụng riêng, chúng có thể được tách ra để làm quần áo, đồ ăn, thành phẩm luyện chế từ dầu. Ở Naz và Quần đảo Gargas, cách thức chế biến món ăn từ cá voi trắng lớn đã trở thành một nét văn hóa đặc sắc. Có rất nhiều công thức và nhà hàng nổi tiếng với món này.
Klein băng qua từng ngôi nhà đánh bắt cá voi, trông thấy các phần mỡ bị tách rời được chất lên xe ngựa chở tới những nhà máy bốc đầy khói đen gần đó. Ấy là những nhà máy lọc dầu độc nhất vô nhị của Gargas. Tại đấy, mỡ cá voi trắng sẽ được luyện chế thành dầu cá voi chứa trong bình và thùng, trở thành nhiên liệu tuyệt hảo và mạch máu của một số ngành công nghiệp.
Độc đáo thật… Klein thở ra một làn khí trắng, dừng chân quan sát một lúc.
Ra khỏi bến cảng, tiến vào nội thành, những âm thanh ồn ào bằng tiếng Feysac truyền vào tai hắn.
Nhờ đã làm chủ được ngôn ngữ Feysac cổ - thứ tiếng có nguồn gốc từ lục địa Bắc này, Klein đã sớm quen thuộc với tiếng nói của những người man rợ phương bắc. Nghe thấy âm thanh, hắn nghiêng đầu nhìn qua, trông thấy một số cư dân cao lớn với mái tóc ngả vàng đang giơ cao biểu ngữ, diễu hành trong thành phố.
Tấm biểu ngữ đập ngay vào mắt đã viết rõ nguyên nhân họ biểu tình:
[Phản đối nạn săn bắt cá voi trắng bừa bãi, chúng ta cần phát triển bền vững!]
Phụt… Klein suýt thất thố, hắn tin chắc 99% cái khái niệm “cần phát triển bền vững” này là do Rossell Đại Đế “phát minh”.
Dời mắt đi, hắn nhìn mặt sau mấy tấm biểu ngữ, càng thêm hiểu rõ về mục đích của cuộc biểu tình này:
[Săn bắt cá voi để sinh tồn, không phải để giải trí!]
[Con người không đáng quý hơn cá voi trắng!]
[Lũ quỷ tham lam mau biến khỏi Naz!]
Lúc này, một viên cảnh sát mặc đồng phục xám cầm tấm chắn, lưỡi lê và gậy baton chống bạo động ngăn đám người tiến lên.
Sau một thoáng đấu khẩu, khung cảnh nhanh chóng trở nên dữ dội.
Rất nhiều người biểu tình trẻ tuổi ném Cá Sói đóng hộp đã mở nắp và mấy chai cháy (2) ra. Đám cảnh sát cũng không còn kiềm chế nữa, đẩy ngược lại và khua khoắng gậy baton.
Klein bịt mũi, chứng kiến những ánh lửa bùng lên giữa con phố. Hắn nhận ra vô vàn người qua đường chẳng hề ngạc nhiên, một vài kẻ đứng lại hóng hớt, phần khác tiếp tục đường tôi tôi đi.
Xem ra đây là chuyện như cơm bữa ở Naz rồi… Chẳng lẽ bất cứ cuộc biểu tình nào cũng đều biến thành bạo động à? Không hổ là Đế quốc Feysac… Klein tự nhủ, vòng qua con đường này, tùy tiện tìm một quán trọ để ở lại.
Hắn vẫn đăng ký bằng cái tên Gehrman Sparrow như cũ, chẳng thèm lo về tin mà ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy truyền ra có khiến Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối đối xử với hắn như một “Người Không Mặt” không. Đây là vì hắn vốn chẳng định tìm kiếm những mỹ nhân ngư là tín đồ của Nữ Thần thông qua tuyến hàng hải đánh bắt cá voi. Hắn đã lên kế hoạch sẽ hướng thẳng tới vùng viễn đông Biển Sonia – khu vực nguy hiểm nhất.
Về sự an toàn ở Quần đảo Gargas, hắn càng khỏi phải bận tâm. Nơi này là thuộc địa của Đế quốc Feysac, tổ chức tôn giáo hợp pháp duy nhất tại đây là Giáo hội Chiến Thần. Họ vô cùng thù ghét Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối.
Klein vốn còn lo rằng sẽ đụng mặt rất nhiều “Người Không Mặt” tại đây——chính là cái kiểu chỉ cần đi sang bên sát vách chén một bữa thịt cá voi cũng có thể đụng phải những bảy, tám vị. Tuy nhiên, sau khi nghiêm cẩn cất nhắc, hắn đã lý trí loại bỏ khả năng này.
Một là vì Người Phi Phàm thuộc đường tắt ‘Thầy Bói’ vốn rất hiếm, cho đến giờ Klein mới chỉ gặp được ba vị ngoài Danh sách 8. Hai là Người Phi Phàm Danh sách 6 không phải cỏ dại đâu đâu cũng thấy. Dù đây có là sân chơi của hải tặc, những kẻ được treo thưởng 5000 bảng đã là một loài động vật quý hiếm rồi. Thứ ba là một khi một “Người Không Mặt” đã chuẩn bị xong xuôi, họ đều sẽ ngồi thuyền đánh bắt cá voi để tìm kiếm mỹ nhân ngư, hoặc bắt đầu tín ngưỡng Nữ Thần, hoặc chìm dưới đáy biển, hoặc trở thành nhà nghiên cứu. Còn ai mà cực kỳ thông minh đến độ có thể nắm chắc được cơ hội, thành công thăng cấp rồi an toàn rời đi thì cũng rất ít khi dừng chân quá lâu tại Quần đảo Gargas.
Trên khắp Naz, không tính mình, “Người Không Mặt” chẳng có tới kẻ thứ ba… Klein sửa sang quần áo, không vội vàng liên lạc với ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya ngay. Hắn hứng khởi dạo phố, nhờ vào mấy thông tin nghe được từ hành khách, tìm kiếm các món ăn ngon.
Sashimi cá voi trắng, phi-lê cá voi trắng chiên, tóp mỡ dầu cá voi, thịt cá voi nướng… Hệt một du khách đích thực, Klein đổi qua ba nhà hàng, thưởng thức đủ loại ẩm thực khác biệt.
Ngon phết. Khá độc đáo, không quá tanh, ngược lại món khai vị còn rất tuyệt diệu… Hấc… Klein che miệng, bước ra phố. Hắn nhận ra đèn hai bên đường khá thưa thớt, nhưng đèn trong các căn nhà lại sáng rực, vẫn xua tan bóng đêm đến một mức độ nhất định.
Làn gió lạnh băng xuyên qua hải dương thổi tới, khiến Klein phải kéo cao cổ áo. Chiếc khuy măng sét màu xanh thẳm như được gắn sâu vào cổ tay áo hắn hơi mất đi độ sáng.
So với nhẫn, khuy măng sét lại càng phù hợp với hình tượng nhân cách của Gehrman Sparrow hơn. Vì thế, Klein cũng không trách vị “Thợ Thủ Công” kia đã tự tiện sửa đổi nhu cầu.
Còn về chiếc kèn harmonica đã được cố định nghi thức triệu hồi sinh vật Linh giới, nó hoàn toàn ăn khớp với ý tưởng của Klein. Hạn sử dụng là một năm rưỡi, màu trắng bạc, vừa tinh xảo vừa tuyệt đẹp.
Lúc cầm vào chiếc kèn harmonica, Klein đã tưởng tượng ra một khung cảnh: trong màn đêm tĩnh lặng, dưới ánh trăng âm u, một nhà thám hiểm điên cuồng mạnh mẽ đứng dựa vào lan can tàu, dùng kèn harmonica khẽ thổi một giai điệu buồn.
Tiếc là kèn harmonica này vốn không thể phát ra âm thanh mà chỉ có thể triệu hồi Renette Tinicole.
Thoáng lắc đầu, Klein sải bước chân chắc nịch trên phố trong thời tiết rét lạnh ở Naz về nhà trọ.
Dùng giấc ngủ điều chỉnh lại trạng thái thật tốt xong, sáng hôm sau hắn đến phố Long Diên Hương, bước vào một tiệm tạp hóa tên Điệu Nhảy Cá Voi Cuồng Nhiệt.
Trông thấy ông chủ với mái tóc muối tiêu cao hơn mình hẳn một cái đầu, Klein gõ nhẹ xuống mặt tủ quầy, nói bằng tiếng Feysac:
“Mua dầu cá voi.”
Ông chủ có khuôn mặt vô cùng nhăn nheo nhưng lại chỉ mặc đúng một cái áo khoác làm bằng da cá voi trắng, họa tiết sáng màu mang lại vẻ đẹp kỳ dị.
“Bao nhiêu?” Ông chủ đang uống ừng ực từng ngụm rượu mạnh, lờ tịt mấy món hàng còn đặt ngổn ngang.
“Ba phần tư thùng.” Klein đáp lại dựa trên ám hiệu đã ước định.
Động tác uống rượu của ông chủ hơi chậm lại. Ông ta đặt cốc rượu màu xanh xám lên mặt quầy:
“Muốn làm một hớp không? Nepos tinh khiết nhất, tình nhân của tất cả đàn ông Feysac đấy.”
Đây là loại rượu chưng cất đặc sản của Feysac, ủ bằng khoai tây hoặc ngũ cốc. Nồng độ cồn của nó rất cao, nổi tiếng là kích thích như lửa cháy. Nó rẻ tiền hơn rượu Máu Sonia nên càng được người Feysac phổ thông ưa chuộng.
“Không.” Klein lắc đầu.
Ông chủ cười khẩy:
“Không uống Nepos tính gì đàn ông?
Loen chỉ có mỗi phụ nữ thôi à?”
Ông ta uống ừng ực mấy hớp rồi hỏi tiếp:
“Ai giới thiệu cậu tới?”
“Quý cô Gurtmusses.” Klein đáp lại một cái tên có phong cách lộn xộn.
Ông chủ bỗng thở hắt ra, mùi cồn nồng nặc lập tức tỏa khắp nơi.
Ông ta liêu xiêu đứng dậy, tựa như một con gấu trắng biểu diễn trong gánh xiếc.
Phân việc cho nhân viên cửa hàng xong, ông ta đưa Klein đi thẳng lên căn phòng nhỏ trên tầng hai của nhà kho đằng sau.
“Để tôi tìm đã, xem nào…” Ông chủ ngồi xổm xuống, lầu bầu.
Klein kiềm chế cơ mặt giật giật, nhớ tới một chuyện cười rất phổ biến ở Vương quốc Loen:
[Hỏi: Khi nào thì một người đàn ông Feysac không say? Đáp: Lúc còn ở trong bụng mẹ.]
Chờ một hồi, Klein trông thấy ông chủ lục ra một quả cầu pha lê tinh khiết.
Thế rồi, “gấu trắng” say mèm quay lưng về phía Klein, đưa hai tay vuốt ve quả cầu pha lê, thì thầm một câu niệm trúc trắc bằng tiếng Hermes cổ.
Căn phòng dần trở nên ảm đạm, tất cả các xó xỉnh không có ánh sáng trầm xuống như thể chúng đang tỏa ra một lực hấp dẫn kỳ dị.
Quả cầu pha lê nhanh chóng sáng lên, hiện ra bóng dáng một người phụ nữ mặc áo choàng đen cổ điển.
Cô có một gương mặt trái xoan, làn da trắng trẻo, đôi mắt đen sâu thẳm nhuộm sắc tím tràn ngập vẻ thần bí.
Lại được thấy tướng mạo thực sự của một thành viên khác trong Hội Tarot rồi… Klein tiến lên một bước, nhận quả cầu pha lê.
Tương tự, ‘Ẩn Sĩ’ Cattleya trong quả cầu pha lê phía đối diện cũng thấy rõ ‘Thế Giới’ bên này: tóc đen, mắt nâu, khuôn mặt hao gầy, góc cạnh rõ ràng.
Ánh mắt cô ngừng lại một thoáng. Chần chừ một giây, cô mới hé môi hỏi:
“Gehrman Sparrow?”
Cô phát hiện ra, thực lực và tiêu chuẩn chân chính của thành viên Hội Tarot mạnh hơn nhiều so với dự tính của mình: ‘Thế Giới’ lại chính là một thợ săn điên cuồng đứng ở cấp độ tướng quân hải tặc, Gehrman Sparrow!
Phỏng đoán trước đó của mình về ‘Thế Giới’ không có vấn đề… Kín đáo, thâm trầm, kinh nghiệm dày dạn, thủ đoạn tàn nhẫn… ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ cũng không thấy ngạc nhiên.
“Đúng vậy, quý cô Cattleya.” Klein ra hiệu cho ông chủ rời phòng.
Đợi tới khi căn phòng trở nên yên tĩnh cực điểm, ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya mới mở miệng tiếp:
“Tôi rất tò mò, sao anh có thể nhận ra thân phận của tôi được? Lúc tham gia tụ hội, tôi đã luôn cẩn thận dè chừng mà.”
Khi ấy, vào thời điểm mở miệng giao lưu riêng, ‘Thế Giới’ đã gọi thẳng ‘Thượng Tướng Ánh Sao’, dọa cho cô nhảy dựng lên.
Cũng căn cứ vào phương diện này, cô mới lựa chọn chấp nhận ủy thác của ‘Thế Giới’.
“Bí mật.” Klein lịch sự cười.
Vì không muốn khiến đối phương liên tưởng đến ngài ‘Kẻ Khờ’, Klein bình thản bổ sung thêm một câu:
“Đôi mắt của cô rất đặc biệt.”
“Tôi có thể xem như đây là một lời khen không?” Cattleya chợt bừng tỉnh, bèn mỉm cười.
Cô cho rằng trước đó ‘Thế Giới’ chỉ dựa vào chi tiết đôi mắt mới nghi ngờ cô có phải ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ không, nhưng chưa xác thực được. Vì vậy, hắn dùng lời nói thăm dò cô, và phản ứng của cô đã cho hắn một câu trả lời chính xác.
Klein không phản ứng gì, chuyển hỏi:
“Khi nào thì chúng ta xuất phát?”
______
(1) Long diên hương: một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng. Trước đây, long diên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền.
(2) Chai cháy: hay còn gọi là chai xăng chống tăng, bom xăng, bom dầu, lựu đạn cho người nghèo, và được biết tới với cái tên lóng là Cocktail của Molotov hay bom Molotov là một loại vũ khí gây cháy có cấu tạo cực kì đơn giản. Nó có thể được chế tạo hàng loạt với chi phí rất thấp. Vì chi phí thấp và dễ chế tạo nên loại vũ khí này thường được những người biểu tình hoặc những lực lượng nổi dậy sử dụng.